-
So với Quảng Lăng thì Lâm An lạnh hơn một chút, nhuộm cho ngày xuân nhiều không khí xơ xác hơn một chút.
Bệ hạ mang binh tróc nã phản tặc Hoài Vương, tin tức loạn thần tặc tử thừa dịp loạn lạc chạy trốn đã sớm truyền khắp trong thành Lâm An.
Lúc đại quân đi chỉ dùng bảy tám ngày, trở về ngược lại chậm rãi ung dung, trước sau tốn hơn một tháng. Cuộc sống không có bạo quân, bầu không khí triều dã trên dưới cư nhiên rất hài hòa, các đại thần vô cùng quý trọng thời gian nhẹ nhàng không dễ có được này.
Thời gian hơn một tháng ở trong mắt bọn họ, thoáng qua rồi biến mất.
Nghe nói bệ hạ mang binh hồi triều, các triều thần như cha chết mẹ chết, quan viên đứng ở ngoài thành nghênh đón, sắc mặt một người còn khó coi hơn một người.
Từng đám mây chồng điệp nơi chân trời, ánh sáng trắng lạnh, hoảng sợ không thấy mặt trời treo lên, các đại thần còng lưng cố gắng giữ cho mình chút hơi ấm áp, không ngờ ngoài thành gió mát gào thét, triều phục Đại Kỳ xuân thu tiêu bạc không giữ được nhiệt khí, vì thế một đám người đứng đó hàm răng run lẩy bẩy.
Nhưng không chống đỡ được đáy lòng phát lạnh, triều thần đối diện, ai cũng không che giấu được oán hận trên mặt, nói giờ Tỵ bệ hạ đến ngoài thành, hiện tại lại không thấy bóng dáng.
Ngày thường tiêu khiển bọn họ làm trò vui, chính sự vẫn không bỏ qua, quả thực hồ nháo.
Có một quan viên run rẩy vươn tay nói chuyện, giơ lên ba ngón tay. "Tối nay ta viết sổ, ít nhất ba trang giấy.”
Quan viên bên cạnh hắn mỉm cười hai tiếng, khép ngón tay hắn lại giúp. "Đừng nói ba trang, cho dù là ba mươi trang, bạo quân kia cũng không chịu xem.”
“Không chừng cho súc sinh kia lót vào ổ, ngươi oán giận đổ sông đổ biển.”
Có quan viên khác nghe được hai người hắn nói chuyện, tay giao nhau giấu trong tay áo, không che giấu vẻ chế nhạo. "Theo tính tình của bệ hạ chúng ta, nếu muốn hắn nghe lọt, ngươi lấy lòng con sói kia phỏng chừng còn nhanh hơn.”
Quan viên đầu tiên mở miệng là một lão học giả, cười mắng. "Thật sự không ra thể thống gì.”
“Trước kia luôn nói tiên đế lăn lộn không vui, ai từng nghĩ, mà nay bệ hạ so sánh ra còn hồ nháo hơn thế.”.
"Lúc đăng cơ bước qua vô số máu tươi hài cốt của công thần, trông cậy hắn nghe can gián? Lão huynh ngươi hồ đồ rồi.”
Mắt thấy hai người càng nói càng không có điểm dừng, bên cạnh có quan viên thấp giọng khuyên can. "Nói năng thận trọng, việc này đừng nhắc lại.”
Năm đó Kim thượng kế vị dã chém gϊếŧ hai mươi ba vị công thần đi theo tiên đế, huyết nhiễm loan điện, sau đó lại đuổi hết cựu thần trong triều đến địa phương xa xoi hoặc lưu đày biên cương, đề bạt lên một đám quan viên mới.
Vốn tưởng rằng là bồi dưỡng người của mình, thật tình không biết hai năm qua ra sao, quan viên mới cũng bị hắn gϊếŧ phạt, ngược lại nâng niu Thẩm gia như cọng rơm cứu mạng.
Vẻ mặt quan viên đầy chế nhạo nói: "Cũng khó trách Hoài Vương quanh năm không hỏi triều chính nuôi dưỡng tư binh, ý chỉ đế vị.”
Dứt lời, xung quanh yên tĩnh.
Lão quan viên muốn viết tấu chương nhíu mày nhìn hắn. "Chuyện Hoài Vương mưu phản còn có điểm đáng ngờ, Quý đại nhân nói năng cẩn thận.”
Quan viên được gọi là Quý đại nhân cuống quít thất lễ nói một câu cáo tội. "Trần đại nhân giáo huấn là phải, thứ cho ta tự ý phán đoán.”
Hắn cúi người, cúi đầu xuống ẩn đi cảm xúc giữa lông mày, lại khiến cho các đại thần tới nghênh đón bệ hạ hồi triều đều nhớ tới chuyện phản tặc chưa quyết định kia, nghe được bên tai thì thầm, Quý đại nhân cúi đầu rốt cuộc không nhịn được vẻ vui mừng.