So sánh ra, cho tới bây giờ Vân Mộ Thu chưa từng tiếp xúc qua phục sức cổ nhân và cách mặc quần áo, còn lại là đem bốn chữ được nuông chiều từ bé quán triệt chứng thực.
Bận rộn hơn một lúc lâu, áσ ɭóŧ Vân Mộ Thu còn lỏng lẻo dán ở trên người, y không hề có kết cấu mà túm hết quần áo quấn lên đầu, dây buộc chưa tản ra, y khẽ thở một tiếng, tóc không biết bị cuốn lấy như thế nào, cả người kẹt ở vị trí không cao không thấp, vô cùng xấu hổ.
[Cứu mạng! Ta bị kẹt rồi, cái này là cái ý tưởng thiết kế kỳ lạ cổ quái gì không phù hợp người bình thường, tê hết cả người ta rồi có thể buông ta ra hay không… A a a cút ngay! Mấy cái thứ quần áo tào lao này]
Giãy dụa phun tào một lúc lâu, tóc ngược lại càng quấn càng chặt, Vân Mộ Thu vừa vội vừa tức, phiền não đến mức phải dùng sức kéo hai bộ quần áo, kỳ tích không có phát sinh, y duy trì tư thế bị trùm đầu oán hận thở dài.
[Quên đi, đời người không phải đều như vậy sao, càng cố gắng càng chật vật, thật bi thương mà.]
[Thật sự rất muốn chết, sống không được một chút.]
Y dứt khoát nằm nghiêng lẳng lặng tự hỏi nhân sinh, ba giây sau, y bỗng phản ứng lại, dáng vẻ ngốc bức hiện tại của chính mình đã bị đại nhân vật phản diện thấy được, nhưng hiện tại đứng lên khẳng định vô cùng không uy phong.
Rất tốt, về sau lý do trừng phạt bạo quân lại có thêm một cái.
Phương thức ám sát đại nhân vật phản diện trong đầu còn chưa khởi bước, bỗng nhiên Vân Mộ Thu cảm giác được quần áo trên đỉnh đầu mình bị người ta kéo ra, lực đạo rất nhẹ, động tác không tính là ôn nhu, một lát sau quần áo túm thành một đóng đã tản ra, tóc y bị quấn lấy cũng chậm rãi dược người ta gỡ ra.
Kỳ Chiết cũng không phải sợ tiểu thế tử lại trừng phạt thêm cái gì, hắn chỉ muốn xác nhận một chuyện, làm sao lại có người có thể ngu xuẩn đến mức không mặc được quần áo, là thật hay là giả bộ.
Sau khi thấy rõ tình huống, Kỳ Chiết lại khϊếp sợ với nhận thức của Vân Mộ Thu.
Tầm mắt rốt cuộc thanh minh, Vân Mộ Thu bối rối hai giây, đối diện với ánh mắt Kỳ Chiết buông xuống, trong đôi mắt hoa đào xẹt qua một tia nghiền ngẫm, y nghi ngờ mình nhìn lầm, cẩn thận nhìn lại thì thấy cái giếng cổ kia gợn sóng không sợ hãi.
Đến tột cùng có cười nhạo y hay không, y nhíu mày, rất khó nhìn ra tâm tình của người này.
Y chỉ lo tự hỏi vừa rồi Kỳ Chiết có phải đã cười nhạo sự xã chết của y hay không, không hề ý thức được tình huống hiện tại của mình rất không khéo léo.
Tiểu thế tử kim tôn ngọc quý có làn da mềm mại, chẳng qua phần cổ chỉ bị dây buộc quần áo mài qua một lát, trước mắt đã hiện ra vài vết đỏ tinh tế, màu da y trắng nõn càng làm dấu vết đỏ kia vô cùng nổi bật.
Cho dù Kỳ Chiết nghĩ tới tiểu thế tử được chiều chuộng nhưng cũng chưa từng thấy qua tình cảnh này, hắn bất giác quét mắt nhìn người một cái, trùng hợp dừng ở một nốt ruồi nhỏ ở xương quai xanh tiểu thế tử, trong nháy mắt hắn nhẹ nhàng dời ánh mắt đi.
Giọng điệu Kỳ Chiết bình thản: "Không biết mặc quần áo?”
Vân Mộ Thu là một con vịt chết nhưng rất mạnh miệng, vì chính mình mà vãn hồi lại mặt mũi: "Bệ hạ ngài không nên kết luận quá vội vàng, chỉ là ta đang muốn thử phong cách ăn mặc mới.”