Chương 24

Minh châu thu bớt khí thế, ánh sáng ảm đạm tối tăm, lục lạc nhẹ ngân vang, tấu ra một khúc dạ nguyệt.

Con rắn nhỏ quấn lấy tư thế thoải mái mỹ mỹ mãn mãn đi vào giấc ngủ, đêm nay hẳn là một đêm rất tốt đẹp nha.

-

Tia nắng ban mai xuyên thấu qua khe hở, bánh xe chuyển động, hoa cỏ ven đường phấp phới sinh trưởng, sâu bọ không biết tên ở trong đất hoang hát vang.

Vân Mộ Thu ngủ đến ngọt ngào thoải mái, sắc mặt ngây ngốc một lúc lâu không phục hồi được tinh thần, y hòa hoãn một hồi lâu, suy nghĩ dần dần thanh tỉnh, làm rõ tình cảnh của mình.

Bên cạnh bàn không có thân ảnh đại nhân vật phản diện, y ngồi dậy, tầm mắt chưa quét xong một vòng đã nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho khϊếp sợ.

Đường đường là Hoàng Thượng Đại Kỳ, người đứng đầu một quốc gia, siêu cấp đại nhân vật phản diện, cư nhiên bị ép cùng ái sủng chen chúc ngủ trên mặt đất.

Đầu sỏ gây nên tình cảnh này chính là...... y?

- Nam chủ Điểm gia bình thường không có gì lạ.

Suy nghĩ của y dừng lại một chút, quả nhiên trời sinh nam chính nhân vật phản diện mà, Vân Mộ Thu đắc ý cong cong hai mắt, vung nắm đấm về phía Kỳ Chiết, khí thế hung hăng.

Tiểu Dạng, đấu với ta đi.

Đắc ý đủ rồi, lý trí của y trở về, đột nhiên ý thức được tình cảnh trước mắt có thể không quá thích hợp vui vẻ.

[Xong rồi xong rồi, đợi lát nữa đại nhân vật phản diện mở mắt ra có phải sẽ phán ta tử hình hay không, áp giải vào thiên lao, liên lụy cửu tộc, chết không toàn thây, hu hu hu cha ta đâu?]

Tiếng ai oán rầm rì bên tai khiến tâm thần Kỳ Chiết chấn động, hắn đột nhiên mở mắt, hơi hòa hoãn lại, nâng thân hình lên, mặt không chút biểu tình nhìn về phía thiếu niên trên giường mềm.

Chợt nhận ra tầm mắt lạnh như băng, Vân Mộ Thu giật mình một cái, bốn mắt nhìn nhau, y nhớ tới ngày hôm qua đại nhân vật phản diện mặt lạnh như băng mang theo kiếm dính máu, trong lúc thất kinh y vội bò dậy quỳ trên giường mềm vô cùng tiêu chuẩn.

“Bệ hạ thứ tội, bệ hạ đại nhân đại lượng không cần so đo chuyện ta đoạt chỗ ngủ của ngươi, ta thật sự không phải cố ý.”

Y quỳ có thể nói là thành khẩn đến cực điểm, có thể nói đầu gối chạm đất.

[Tối hôm qua ta cũng không nghĩ tới mình có thể ngủ lâu như vậy mà, ngàn vạn lần đừng trách tội ta, van cầu.]

Hiếm thấy nghĩ sao nói vậy.

Kỳ Chiết nghe hiểu ý tứ, nguyên nhân là vì vậy nên mới sáng sớm tiểu thế tử khóc lóc chít chít, đã sớm nói tính tình Kỳ Chiết có vài phần ác liệt, hắn cũng không có ý định giải thích giường mềm là đặc biệt chuẩn bị cho Vân Mộ Thu.

Một tay bạo quân chống mặt, tựa vào ghế mềm bên cạnh thảm, nhàn nhạt thứ tội cho tiểu thế tử, vừa nhìn chính là người lòng dạ rộng rãi có thể gây dựng cơ đồ.

Vân Mộ Thu chân chó tạ ơn: "Đa tạ bệ hạ, bệ hạ quả thật khoan hồng độ lượng, không câu nệ tiểu tiết.”

[Thậm chí ngay cả nặng lời cũng không nói, đại nhân vật phản diện khinh thường nhằm vào nam chính thời ban đầu là thật!

Ánh mắt của y bỗng nhiên sáng lên.

[Nếu đã như vậy, ta có thể làm chút động tác nhỏ hay không......]

[Ấy, hay là hỏi thăm tin tức của người phụ thân không đáng tin kia của ta từ Phong Nguyệt Môn đi, bọn họ cũng không thể ngay cả môn chủ cũng không biết ở nơi nào.]

Kỳ Chiết nghe được câu cuối cùng, đồng tử co lại, ánh mắt cực sâu nhìn Vân Mộ Thu. Sáng sớm đã nhận được tin tức như vậy, quả nhiên, hắn giữ người bên cạnh là đúng.