Chương 23

Hôm nay nó cũng như thường ngày như vậy chạy trốn, con rắn nhỏ nóng đến choáng váng không có bò mấy bước xa, mơ mơ hồ đồ trèo tới trên người Kỳ Chiết, nhặt được kinh hỉ lớn trong cuộc đời rắn.

Dược Xà phun lưỡi càng nhiệt tình, âm thanh "Tê tê" không dứt.

Ngân Lang đang ngủ say đột nhiên xù lông, trong cổ họng phát ra tiếng thở hồng hộc, lỗ tai cảnh giác dựng thẳng lên, đôi mắt băng lam lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía con rắn mực trên cổ tay Kỳ Chiết.

Đáy mắt như giếng cổ không gợn sóng bỗng lăn tăn vài gợn nhẹ, hắn vẫy tay. "Không có việc gì, lại đây.”

Ngân Lang gương lên trạng thái công kích lập tức thả lỏng lại, lỗ tai mở ra hai bên, nó vểnh đuôi chạy về phía Kỳ Chiết, Tiểu Chiết Tiểu Chiết, vì sao ngươi lại để cho xú xà quấn lấy vậy chứ.

“Nó hả”. Kỳ Chiết chỉ vào Dược Xà trên cổ tay, ánh mắt liếc về phía giường mềm, nhẹ giọng nói: “Là y nuôi.”

“Tê tê”. Đúng rồi đúng rồi, Thu Thu nuôi.

Ngân Lang nhỏ giọng "Ngao ô", âm điệu cũng rất nhẹ, ta biết rồi Tiểu Chiết.

Mái tóc rũ xuống thái dương của hắn che khuất đôi mày dài anh tuấn, phía sau ba ngàn thanh ti được trâm ngọc nhẹ nhàng cuộn lại, mặc một bộ huyền bào ám văn, nguyệt hải minh châu lấp lánh ánh sáng, màu mắt Kỳ Chiết vốn là đen thuần túy, giờ phút này đáy mắt hoa đào phản chiếu nụ cười rực rỡ, đuôi mắt cong lên cực câu nhân, môi hắn nhợt nhạt cong ra độ cong, ôn nhu ấm áp giống như mùa xuân Giang Nam.

Ngân Lang không có tiền đồ lắc lắc cái đuôi, Tiểu Chiết thật đẹp mắt.

Nó đặt cái đầu to lên đùi Kỳ Chiết, ngẩng đầu lắc lắc lỗ tai, Tiểu Chiết sờ sờ đầu.

Kỳ Chiết như nó mong muốn, vừa chậm rãi ôn hòa nó chuyện: "... Mấy ngày nữa lại phải hồi cung, ngươi phải nhớ kỹ đừng tùy tiện ăn cái gì."

Lỗ tai Ngân Lang lắc rồi lại lắc, đều nhớ kỹ rồi.

“Ít đi giày vò Đạo Ly, mặc dù đồ ăn và đồ dùng của nó khác với ngươi, nhưng đều không tốt bằng của ngươi.”

Ngân Lang hết lần này tới lần khác cố tình không nghe, đuôi quơ quơ, mặc kệ, cứ chọc.

“Thôi, ta biết ngươi không nghe.”

Ngân Lang lập tức lấy lòng Kỳ Chiết, cọ hắn không có biết điểm dừng.

“Tê tê.”

Chẳng biết từ lúc nào, Dược Xà từ cổ tay Kỳ Chiết bò đi, đặt lên đầu Ngân Lang phun đầu lưỡi.

Ngân Lang lắc lắc đầu, muốn lắc nó xuống.

“Ngao ô”. Chán ghét lạnh như băng.

Kỳ Chiết đưa tay xách Dược Xà đặt lên mặt bàn, vẻ mặt thản nhiên cảnh cáo. "Đừng chọc Tiểu Chiết mất hứng.

Dược Xà nghe hiểu ý tứ, ngoan ngoãn quấn lấy tay Kỳ Chiết buông xuống trước mặt nó, được rồi, dù sao ta cũng không thích lông xù.

Ngân Lang đưa đầu lại gần, đầu Tiểu Chiết ấm.

Khóe môi Kỳ Chiết hơi cong, cúi người ôm lấy Ngân Lang, cảm giác máu lạnh lẽo chậm rãi lưu động, xe ngựa ấm áp dạt dào bỗng dưng khiến người ta sinh ra chút buồn ngủ.

Hắn nói: "Tiểu Chiết, ta mệt rồi.”

“Ngao~ô”. Ta ở cùng ngươi nha Tiểu Chiết.

Thiếu niên trên giường mềm vẫn còn ở trong mộng, thảm trải sàn cao quý mà mềm mại phủ kín phía sau xe ngựa, rõ ràng ngồi xe hai người nhưng nhìn như trong không gian lớn như vậy lại chỉ có một vị trí ngủ yên, giống như là cố ý làm khó dễ ai đó.

Nhưng trên thực tế, từ hai năm trước sau khi kế vị, chỉ có Ngân Lang ở bên người thì Kỳ Chiết mới có thể đi vào giấc ngủ.

Kỳ thật ngay từ đầu hắn đã không có ý định ngủ trên giường mềm kia.