"Có thể sửa xong đường ngầm trong hai canh giờ không?" Giọng nói gấp gáp vô cùng lo lắng vang lên trong sân cách đó không xa đã cắt đứt suy nghĩ của Kỳ Chiết.
Hắn lập tức ẩn nấp hơi thở tới gần sân, tầm mắt thản nhiên nhìn vào trong viện.
Liếc mắt một cái nhìn thấy hạ nhân quỳ đầy sân, từ số lượng mà xem hẳn là tất cả nô bộc trong Hoài vương phủ, bọn họ cùng quỳ rạp trên mặt đất hướng về thiếu niên, đưa lưng về phía Kỳ Chiết.
Thiếu niên mặc y phục màu lam, dáng người nhìn cực kỳ gầy gò, chân y giẫm ghế, tay áo xắn lên thật cao, một tay chống nạnh tay kia phiền não xoa tóc.
Có hạ nhân trả lời y: "Hồi điện hạ, ít nhất hai ngày mới có thể sửa xong đường ngầm.”
Thiếu niên sờ sờ cằm, suy tư một lát mới phất phất tay nói: "Cũng được, mau sửa đi.”
Khoảng cách giữa Lâm An và thành Quảng Lăng ít nhất phải hơn một ngàn km, bạo quân kia mang theo mười vạn đại quân, đi tận mười ngày hẳn là rất bình thường, thời gian hai ngày là dư dả.
Ước chừng do vội vã tu sửa đường ngầm, thiếu niên kia chỉ tùy ý hỏi vài câu đã đuổi hạ nhân đi.
Tốp năm tốp ba hạ nhân trong viện thối lui, chỉ còn thiếu niên và một gã thị vệ mặc trang phục màu đen nghiêm chỉnh.
Kỳ Chiết lặng lẽ tới gần hai người, hành lang gấp khúc uốn lượn lại có màn che, thân hình của hắn dễ dàng bị che giấu, sợ là cũng không có ai nghĩ tới rằng hắn lại dám lớn mật xâm nhập trong phủ như thế.
Kỳ Chiết đã đoán ra được thân phận của thiếu niên trong viện, hắn định nghe xem Hoài Vương thế tử chuẩn bị chạy trốn như thế nào, thuận tiện tìm ra tung tích của Hoài Vương.
Trong viện, thế tử điện hạ chắp hai tay sau lưng, sắc mặt buồn bực đi tới đi lui.
Vị phụ thân chuyên hành động bừa bãi của y đã rời khỏi phủ từ bảy ngày trước, bạo quân mang binh xuất phát từ đô thành là mười ngày trước, y con mẹ nó bởi vì tắm thuốc hôn mê tới hôm nay mới tỉnh lại.
Hiện tại Hoài Vương phủ này, ngoại trừ những tôi tớ kia thì ngay cả thị vệ cũng chỉ còn lại một đám cọng bún sức chiến đấu không được một nửa, vị phụ thân kia của y còn là một loạn thần tặc tử mưu phản không thành bị thanh trừ, y thật sự...... khai cục dính ngay phải cấp địa ngục sử thi đó!
Ngoại trừ bảy ngày tắm thuốc kia thì cái gì y cũng không nhận được, vị phụ thân kính mến kia trước khi đi tốt xấu gì cũng nên để lại một lá thư chứ.
Hơn nữa đường thoát hiểm cũng sụp đổ từ một canh giờ trước khi y tỉnh lại, nào có người thảm thành như vậy? Thật con mẹ nó phiền muốn chết một lần nữa a a a......
Lấy góc nhìn của Kỳ Chiết, hắn chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt buồn bực và bước chân xao động của Hoài Vương thế tử, cũng không biết hoạt động tâm lý phong phú như thế.
Hai người trong viện vẫn chưa phát hiện ra có khách không mời mà đến, Kỳ Chiết càng lớn mật, khoảng cách càng kéo càng gần.
[Phiền muốn chết một lần nữa a a a...]
Giọng nói như quỷ khóc sói tru đột nhiên vang lên bên tai, thân hình Kỳ Chiết dừng lại, hắn do dự nhìn xung quanh, lại theo bản năng nhìn về phía trong viện, nhưng vẫn chưa nhìn thấy hai người trong viện há mồm, nhưng giọng nói này hắn lại nghe được rõ ràng.