Y tò mò hỏi: "Bệ hạ?"
[Ta đang khen ngươi nha, ít nhất phải nói cảm ơn đi chứ, thật sự là đại nhân vật phản diện không biết lễ phép.]
Ánh mắt Kỳ Chiết dừng lại, nhẹ giọng nói: "Không bằng thế tử nhân gian tuyệt sắc, tư thế trích tiên."
Được Kỳ Chiết trả lời có thành ý như vậy, Vân Mộ Thu kinh ngạc mở to hai mắt, nhân vật phản diện lại khen y đẹp trai, quả thực ngoài dự liệu của y.
Vì thế, Kỳ Chiết không ngừng bị mắng trong tiếng lòng Vân Mộ Thu, hiếm khi được Vân Mộ Thu nhất trí khen ngợi.
Y nói: "Cám ơn bệ hạ, bệ hạ thật tinh mắt."
Trong mắt Kỳ Chiết hiếm khi hiện lên một tia ý cười, đại đa số người đối mặt với khích lệ đều sẽ khiêm tốn, cái thứ gọi là nhiệt tình tự tin này của tiểu thế tử ngược lại khá thú vị.
"Bệ hạ......"
Giọng nói của Vân Mộ Thu sau khi nhìn thấy xe ngựa lái tới thì đột nhiên dừng lại.
Bốn con ngựa lớn có lông màu nâu bóng loáng kéo xe ngựa, thân xe gỗ lim đen điêu khắc hoa văn, bốn góc mái hiên buông xuống đèn lưu ly, điểm xuyết đầy tua rua tinh tế, đáy quấn chuông màu bạc, rèm xe hoa mỹ do tơ lụa làm nghiêng xuống, mơ hồ ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt bên trong xe.
[Xa xỉ, đỉnh cấp, cao cấp, cuộc sống của bạo quân thật tốt mà.]
Đáy mắt y cực kỳ hâm mộ không giống giả vờ, Kỳ Chiết nghi ngờ nhiều lần đầu óc thế tử có bệnh, sau khi coi như suy nghĩ lung tung trong đầu y như một trò đùa xong, rốt cuộc ghi tạc trong lòng mấy cụm từ "nhân vật phản diện" "nam chủ" trong tiếng lòng y nhắc tới nhiều lần.
Mọi người Đại Kỳ đều biết thành Quảng Lăng giàu có và đông đúc, vốn có danh tiếng về châu ngọc trên thị trường, Hoài Vương cắm rễ ở đây lại càng có gia tài bạc triệu, quý không thể tả.
Con trai độc nhất của Hoài Vương là Vân Mộ Thu từ nhỏ đã nhận hết sủng ái, kỳ trân dị bảo, châu báu ngọc ngà, thứ tốt gì mà chưa từng thấy qua, sao có thể bởi vì xe ngựa thường thấy trước mặt như vậy mà sinh ra cảm xúc cực kỳ hâm mộ.
Đang lúc hắn suy tư, Vân Mộ Thu hào hứng bừng bừng hỏi: "Bệ hạ, có thể đặt đồ đạc lên xe ngựa không?"
Khi y nhìn người khác, ánh mắt luôn sáng ngời, giống như Ngân Lang, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.
Hoàng thượng trả lời: "Đặt đi."
Kỳ Chiết cũng không phải là người mềm lòng, hắn chỉ cảm thấy là nếu như mình không đáp ứng, có phải tiểu thế tử lại muốn dùng khổ nhục kế bóp đùi hay không.
Thú vị thì thú vị, hắn nghĩ, chỉ sợ là sẽ bị người kia mắng vài cái qua lại dưới đáy lòng.
-
Ánh bình minh cuối cùng phía chân trời cũng lụi tàn, đại quân nghỉ ngơi và hồi phục xong trở về đơn vị kiểm kê nhân số, bao quanh xe ngựa theo đường cũ trở về.
Trong lúc hành quân, trên mấy mặt chiến kỳ màu đỏ tươi viết chữ "Thẩm", viền chữ mạ vàng, ngòi bút như đao, mười vạn tướng sĩ huyền giáp ở trong đội quân nghiêm nghị đi về phía trước, thế như giao long, khí nuốt sơn hà.
Mộ Thu Vân nghe được động tĩnh này tấm tắc lấy làm kỳ lạ, y thò đầu ra nhìn. [Thật không hổ là bạo quân phô trương ha, bắt phản tặc cũng phải mang theo mười vạn đại quân .]
[Ấy? Nếu nhớ không lầm, trên chiến kỳ hẳn là phải viết "Kỳ" chứ, tại sao lại là "Thẩm" nhỉ?]
Gần như cả nửa người Mộ Thu Vân đều dò xét ra ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt chiến kỳ kia, cố gắng hồi tưởng trong ký ức nguyên chủ, cùng với lời vị phụ thân tồi tệ nói.