Chương 20

Ngòi bút đang đánh dấu chú thích bỗng nhiên dừng lại, bất động thật lâu.

Tại sao lại là "Thẩm"? Ánh mắt Đế vương trẻ tuổi lạnh như băng, ngòi bút tiếp tục di chuyển, đương nhiên là bởi vì trong ngoài quân đội Đại Kỳ đều nghe lệnh Thẩm gia, Thẩm Tri Cơ.

Triều thần không hiểu, dân chúng xem không hiểu, chỉ biết bệ hạ tự mình dẫn mười vạn đại quân muốn chém gϊếŧ phản tặc, Thẩm gia trung thành làm chủ, điều động quân đội toàn lực ủng hộ.

Có điều mới ngắn ngủi hai năm, mỗi người trong miệng đều hô Thẩm gia quân, có từng nhớ rõ lúc trước nhắc tới bọn họ đều nên là những đấng nam nhi Đại Kỳ bảo quốc thủ gia.

Dân chúng tín niệm quân, do tín niệm Thẩm gia trung thành.

Mũi bút chuyển ngoặt khép lại, ngay cả khe hở cũng tràn ngập sát khí.

[Thẩm Tri Cơ? Đích tử của Thẩm gia, thiếu niên tướng quân chưa bao giờ bại trận, còn rất rõ ràng là ở phía đối lập với bạo quân, ê nha, rất có thể là đệ nhất SSR của ta đó]

Mũi bút phút chốc vạch ra một đường thật dài, rốt cuộc Kỳ Chiết cũng nâng mắt nhìn về phía người bên kia, mặc dù hắn nghe không hiểu mấy âm kia, nhưng kết hợp với giọng điệu trước sau cũng có thể nghe ra được tâm tư muốn lôi kéo Thẩm Tri Cơ của Xuất Vân Mộ Thu.

Nhất thời Kỳ Chiết không biết nên nói y ngây thơ hay ngu xuẩn, ước chừng vẫn là vế sau chiếm đa số đi.

Bị tiếng lòng của Vân Mộ Thu làm gián đoạn, Kỳ Chiết tạm thôi không nghĩ tới chuyện phiền lòng kia, tâm tư đặt lại vào trang sách.

Chén lưu ly ở bốn góc xe ngựa có điểm xuyết chuông, khi gió thổi qua chuông leng keng vang lên âm thanh dễ nghe mà thanh thúy, rất có tiết tấu lắc lư, cực kỳ thôi miên.

Người nhoài cả nửa người đều ở bên ngoài khi nghe xong chợt ngáp một cái, ngoan ngoãn ngồi trở lại trong xe ngựa ngủ gật.

[Buồn ngủ quá, tật xấu gì vậy ta, cơm nước xong là buồn ngủ...... Buồn ngủ...... Đại nhân vật phản diện, muốn ngủ...]

Kỳ Chiết nhấc mí mắt nhìn qua, vừa rồi còn muốn khí thế ngút trời chém gϊếŧ trên chiến trường, đảo mắt một cái đã buồn ngủ híp mắt không mở ra được, suy nghĩ của tiểu thế tử thật là khiến người ta không theo kịp.

Tiếng lật trang sách cực kỳ nhỏ, Vân Mộ Thu buồn ngủ lắc lư đầu rơi xuống, suýt chút nữa ngã xuống đất, cảm giác mất trọng lượng đột nhiên tới khiến y sợ tới mức tỉnh táo lại.

Mơ mơ màng màng quét mắt nhìn bên trong xe, Vân Mộ Thu chạm tầm mắt với Kỳ Chiết ngồi ở phía đối diện mình, lúc người sau nhìn người luôn có cảm xúc rất nhạt, ánh mắt tựa như cách sương mù, cách mông lung không nhìn thấy điểm cuối, ý vị không rõ.

Có lẽ đầu óc y vẫn chưa tỉnh táo lại, tự nhiên cười một tiếng.

Cười xong Vân Mộ Thu mới phát giác mình vừa mới ngủ gà ngủ gật làm cho cổ mỏi nhừ, lúc hoạt động cổ y bỗng liếc thấy giường mềm sau lưng Kỳ Chiết, bên trên trải tầng tầng chăn mềm mại, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra trình độ thoải mái của nó.

Y miệng một đằng lòng một nẻo nói: "Bệ hạ, sao người không nghỉ ngơi?"

Bạo quân đọc sách, thật sự là có một loại cảm giác không thích hợp lại kỳ quái, luôn cảm thấy hắn nhàn rỗi nhàm chán chính là đi chém đầu người chơi, có điều nếu hắn chỉ lo đọc sách cũng rất tốt.

Chịu đựng cả đêm đọc sách, càng chịu đựng càng lên tinh thần, đến kết cục là sẽ đột tử, chuyện nhân vật phản diện logout đối với y cũng không có chỗ xấu. Đừng hỏi vì sao y có kinh nghiệm như vậy đối với đột tử - - đến từ kinh nghiệm Vân Mộ Thu đã từng thức đêm đọc tiểu thuyết đột tử xuyên thư.