Chương 16

Tựa hồ nhận ra ánh mắt của Kỳ Chiết, y ngẩng đầu, hai người đối diện.

Bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên đột nhiên nghiêng đầu, mắt tinh ranh lóe lên ánh sáng lấp lánh, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng nhỏ trắng nõn, nụ cười chói mắt, nóng đến mức tâm thần Kỳ Chiết chấn động.

Bàn tay vuốt ve Ngân Lang bất giác dừng lại một lát, hắn nghiêng tầm mắt, bầu trời quang đãng, rừng cây xanh um, trong mắt bình tĩnh như giếng cổ bị thiêu đốt khô cạn, lại khôi phục bình tĩnh không gợn sóng.

Hắn nghĩ, thật sự có chút chói mắt.

Vân Mộ Thu tươi cười không chú ý động tác của hắn, y từ bỏ cơ hội phơi nắng tuyệt hảo, điên cuồng tiến đến dưới bóng cây, nhấc ống tay áo lên như hiến bảo lộ ra Dược Xà quấn ở cổ tay y.

"Bệ hạ, sủng vật Dược Xà của ta siêu cấp đáng yêu, ngươi có muốn hay không sờ sờ xem?"

[Mau đưa tay ra, sờ xong ta có thể thuận lý thành chương sờ Ngân Lang của ngươi.]

Ánh mắt y chờ mong, bình tĩnh chờ đợi phản ứng của Kỳ Chiết.

Tầm mắt Kỳ Chiết rơi xuống, cổ tay trắng nõn mịn màng bị Dược Xà đen như mực quấn quanh, giống như trên giàn mây u ám nở ra hoa tươi đẹp, hồn nhiên thánh khiết.

Dược Xà ngẩng đầu lên, uể oải phun đầu lưỡi.

Nóng quá, lò lửa lớn vô cùng, còn phơi nắng, nóng chết rắn rồi.

"Không cần". Kỳ Chiết khéo léo cự tuyệt. "Thoạt nhìn trạng thái tinh thần con rắn nhỏ của ngươi rất kém."

Theo lý thuyết lúc này hẳn là rắn còn đang ngủ đông, thế nhưng rắn tính thích lạnh, tiết trời Quảng Lăng tháng hai tháng ba đã như mùa hạ, thế cho nên rắn này mới sớm tỉnh lại như vậy, nếu như đến Lâm An, Kỳ Chiết nghĩ, nó chưa hẳn sẽ không tiếp tục ngủ đông.

Sắc mặt Vân Mộ Thu trở nên khẩn trương trong nháy mắt, cẩn thận dò xét một lúc lâu, thông qua ký ức của nguyên chủ, phát hiện Dược Xà hẳn là do không có thói quen ở địa phương quá ấm áp, nóng đến ủ rũ mà thôi.

Y an tâm, ánh mắt rất nhanh lại dính vào trên người Ngân Lang.

[Đại Ngân Lang siêu uy phong, thật muốn sờ sờ, muốn sờ sờ đầu nó, cho dù là nhân vật phản diện nuôi ta cũng muốn sờ.]

[Hâm mộ chết, nhân vật phản diện có thể ôm lấy Ngân Lang thoải mái húy, tiểu xà của ta đẹp thì đẹp nhưng lại không có lông.]

Vân Mộ Thu khẽ thở dài, chọc chọc cái đầu nhỏ của Dược Xà.

Cũng không biết như thế nào, Kỳ Chiết nghe được giọng nói của y chợt chuyển.

[Quỷ hẹp hòi, Ngân Lang đẹp trai như vậy, cho ta sờ sờ một chút thì làm sao? Không cho ta...... Chờ một chút?]