Nói xong lời này, lại nghĩ đến Tô Diệu Chân.
"Thế nhưng hôm nay đi ra ngoài, không nghĩ tới sẽ gặp được Diệu Chân vào thành.”
Điều này trong mắt Liễu thị, quả thực là trùng hợp kinh người, thậm chí có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Đều do tên tặc tử thay nàng đánh xe kia, không biết tại sao lại làm ngựa kinh hãi.”
Nếu như không có ngựa sợ hãi đυ.ng vào đám người, sẽ không dẫn đến nam nhân kia phát điên đả thương người, tự nhiên cũng sẽ không nháo ra mạng người.
Cuối cùng người đánh xe kia bỏ chạy, để Diêu Hồng ở lại đó thu thập cục diện rối rắm không nói, tỷ đệ Tô Diệu Chân cũng bị chặn lại ở đó.
"Dì con..."
Liễu thị nói tới đây, trong lòng căng thẳng, cơ hồ không dám nghĩ tiếp.
Bà cũng không ngốc, trong bức thư nửa năm trước của tiểu Liễu thị, muội ấy có giọng điệu uỷ thác, giống như đại nạn đang đến gần.
Hôm nay tỷ đệ Tô Diệu Chân một thân trắng thuần, "Tô Văn Phòng thoạt nhìn gầy xiêu vẹo, mệnh ngược lại rất cứng rắn, chỉ sợ muội muội đáng thương của ta..."
Nói xong, Liễu thị liền đỏ mắt.
Bà đoán được tiểu Liễu thị đã qua đời, nói đến đây, liền lòng đau như xoắn, phát ra tiếng nức nở tinh tế.
"Nương đừng thương tâm.”
Diêu Thủ Ninh đã dự đoán về cái chết của tiểu Liễu thị trong "giấc mơ" của mình, đối với chuyện bà ấy có thể đã qua đời đã sớm có chuẩn bị tâm lý.
Lúc này thấy Liễu thị khóc đến thương tâm, không khỏi an ủi bà một câu.
"Con nói rất đúng, ta không thương tâm. "
Kỳ thực trong lòng Liễu thị cũng hiểu rõ, không muốn vào lúc này lộ ra thái độ yếu đuối, làm nữ nhi lo lắng.
Sau khi nghe Diêu Thủ Ninh an ủi, bà nhanh chóng thở ra một hơi, đè xuống tất cả tình cảm, khôi phục lại tính tình cường thế trước kia:
"Bây giờ không phải là lúc ta buồn.”
Bà từ nhỏ đã mất mẹ, nắm giữ quyền quản gia xử lý công việc, cũng không phải là gặp chuyện chỉ biết khóc sướt mướt.
Sau khi phát tiết một phen cảm xúc, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh:
"Cho dù như thế nào, ta muốn chính tai nghe được Diệu Chân nói với ta về tình huống của mẹ nàng, ta mới tin tưởng.”
Huống chi hiện tại Diêu Hồng còn chưa thoát thân, tỷ đệ Tô Diệu Chân bị cuốn vào trong sự kiện kia, cũng bị chặn lại hiện trường.
Tuy nói trước khi đi, Diêu Hồng đã bảo bà yên tâm, tất sẽ không để cho Tô Diệu Chân xảy ra chuyện, nhưng trước khi sự tình chưa giải quyết xong, trong lòng Liễu thị vẫn vô cùng lo lắng.
Người của Hình Ngục Ti không biết vì sao, vẫn luôn không ưa gì ông.
Hiện giờ bản thân Diêu Hồng cũng khó bảo toàn, làm sao có thể bảo vệ được hai tỷ đệ kia?
Dưới tình huống lúc trước, bà chỉ vì không muốn trượng phu lo lắng nữa, mới cố gắng trấn định rời khỏi nơi đó, lúc này nhớ tới, lại giống như kiến bò trên chảo nóng.
"Vậy Lục thế tử thật sự nói với con, bảo con không cần lo lắng, cha con sẽ không có việc gì sao?”
Vành mắt bà còn có chút đỏ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm nữ nhi hỏi một câu.
Trong lòng Diêu Thủ Ninh cũng không phải vô cùng nắm chắc, nàng và Lục Chấp cũng không phải nói chuyện này.
Thế nhưng nàng biết lúc này là nửa điểm cũng không thể do dự, Liễu thị vừa dứt lời, nàng lập tức gật đầu, đáp một tiếng:
"Có nói rồi.”
Liễu thị không nghi ngờ gì, thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy thì tốt rồi.”
Nói xong, bà lại lẩm bẩm:
"Sau chuyện này, nếu cha con có thể bảo toàn được tính mạng, tỷ đệ Diệu Chân không có việc gì, ngay cả bị cách chức quan, cũng là chuyện tốt.”
Sau khi bà nói xong, bà không lên tiếng nữa.
Diêu Thủ Ninh cũng không nói nữa, mà là suy tư về những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây.
Tuy rằng mặt ngoài nàng được Liễu thị trấn an, tin tưởng thế giới này cũng không có quỷ thần, nhưng kỳ thật nội tâm Diêu Thủ Ninh đã bắt đầu cảm thấy hoài nghi quan điểm này của Liễu thị, cũng mơ hồ cảm ứng được, hôm nay đủ loại nàng "nhìn thấy", có lẽ chỉ là một khởi đầu mà thôi.
Kể từ khi nghe xong câu chuyện của người kể chuyện, cuộc sống của nàng đã thay đổi hoàn toàn và không bao giờ trở lại sự bình tĩnh như xưa được nữa.
Trước đây nàng luôn ngại cuộc sống quá bình thản, không đủ kí©h thí©ɧ thú vị.
Hiện giờ kí©h thí©ɧ nối tiếp mà đến, ngược lại làm cho nàng có chút không biết phải làm sao.
Nàng phiền não chuyện của mình, cũng may Liễu thị cũng có nhiều chỗ đau đầu, không để ý đến sự an tĩnh khó có được của nàng.
Đông Quỳ bị dọa sợ, dựa sát vào Tào ma ma phát run, không lập tức ngất xỉu, đã coi như nàng to gan rồi.
Mọi người một đường không nói gì, xe ngựa một đường nhanh chóng đi ước chừng nửa canh giờ, mới trở lại Diêu gia.
Gã sai vặt canh cửa từ lâu đã nhìn xung quanh, vừa thấy chủ nhân trở về, lập tức mở cửa lớn.
Thanh Nguyên hầu hạ trong phòng Diêu Uyển Ninh cũng ở phía sau cửa, nhìn thấy đám người Liễu thị xuống xe, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Sao ngươi cũng tới đây?”
Liễu thị vừa thấy Thanh Nguyên, đầu tiên là có chút kỳ lạ, sau đó lại thở dài:
"Uyển Ninh đã biết?”
"Bẩm phu nhân, đại tiểu thư quả thật đã nhận được tin tức.”
Thanh Nguyên đáp một tiếng, thấy Liễu thị, Diêu Thủ Ninh đều bình yên vô sự, không khỏi thở phào nhẹ nhõm:
"Đại tiểu thư lo lắng, bảo nô tì canh giữ ở chỗ này, chờ sau khi ngài cùng Nhị tiểu thư về nhà, thì nói một tiếng với nàng.”
Đường lớn Hồi Thăng ở bắc thành xảy ra mạng người chỉ sợ đã truyền ra, lúc này không chỉ Diêu Uyển Ninh phái người tới tìm hiểu tin tức, mà ngay cả các nơi ở đầu hẻm, Liễu thị cũng cảm ứng được hạ nhân hàng xóm cách vách trốn ở các ngõ ngách, rình mò hai mẹ con bà.
"Đi nói với nàng một tiếng, nói không sao rồi.”
Liễu thị cố nén mệt mỏi, phân phó một câu:
"Bảo nàng không cần lo lắng, dưỡng thân thể cho tốt.”
Lúc này chính là lúc hết sức nhiều chuyện, bản thân thân thể Diêu Uyển Ninh không khỏe, mấy ngày gần đây bệnh đến mức ngay cả rời giường cũng khó khăn, Liễu thị cũng không hy vọng nàng lo gấp như lửa đốt, đến lúc đó lại xảy ra vấn đề gì.
Thanh Nguyên đáp một tiếng, thấy sắc mặt Liễu thị không thích hợp lắm, cũng không muốn vào lúc này gây thêm phiền phức cho bà, thuận theo lui về báo tin.
Diêu Thủ Ninh chui ra khỏi xe ngựa, liền cảm ứng được tầm mắt chung quanh giống như một chút đều rơi xuống trên người nàng.
Trước kia nàng đặc biệt nhạy cảm, am hiểu phỏng đoán biến hóa lòng người.
Nhưng lúc này cảm giác này so với trước kia giống như tăng lên gấp đôi, giống như xé một lớp lụa mỏng manh ở giữa, khiến cho cảm ứng của nàng đối với những tầm mắt này càng thêm nhạy cảm.
Ngoại trừ hạ nhân trong phủ hàng xóm trái phải có lẽ đã từng đối mặt tò mò nhìn chăm chú ra, nàng còn nhận ra mấy đạo khí tức cổ quái.
Có chút lạ lẫm, không giống như người nàng từng gặp qua, trong ánh mắt nhìn nàng, tựa như mang theo phỏng đoán cùng không có ý tốt —— cùng chỗ đường lớn Hồi Thăng hôm nay, ánh mắt của Hình Ngục ti cùng với người của Trấn Ma Ti nhìn nàng có chút tương tự.
Nàng cố nén bất an, loại cảm giác này cũng không cách nào nói nhiều với Liễu thị vào lúc này, đành phải kéo mũ đấu bồng xuống, đi theo phía sau Liễu thị vào cửa.
Sau khi hai mẹ con trở về phòng, mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Liễu thị thúc giục Đông Quỳ dẫn Diêu Thủ Ninh về phòng nghỉ ngơi, bà thì phân phó Tào ma ma cho người chuẩn bị nước nóng.
Sau khi dính máu người trên người, Liễu thị luôn cảm thấy cả người không thích hợp lắm.
Lúc trước ở bên ngoài không thể làm gì được, lúc này trở về phòng cũng phải lập tức đi thay quần áo.
Diêu Thủ Ninh cũng thật sự muốn ở một mình trong chốc lát, để ý đến suy nghĩ trong lòng mình, liền gật gật đầu, cùng Đông Quỳ ra khỏi phòng Liễu thị.
Mới ra khỏi hành lang viện, liền thấy Thanh Nguyên lúc trước bị Liễu thị đuổi đi đang khom lưng trốn ở đó, trong miệng phát ra tiếng hí nhẹ, vẫy vẫy tay với nàng.
Âm thanh này vừa phát ra, không biết vì sao, liền làm Diêu Thủ Ninh nhớ tới trên đường phố, tiếng Xi..Xiiii nam tử chém người kia.
Lúc đó người ngựa trên đường gào thét, theo lý mà nói hỗn loạn không chịu nổi, Diêu Thủ Ninh rời xa náo loạn, không nên nghe được mới đúng, nhưng kỳ dị chính là, tiếng vang hắn phát ra xuyên qua đám người ồn ào, giống như là trực tiếp ghi dấu ấn vào trong ý thức của Diêu Thủ Ninh.