Chương 39: Cầu an ủi

"Là thoạt nhìn không dễ gần.”

Diêu Thủ Ninh tuy nói cảm ứng nhạy bén, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới tâm tư mẫu thân đã lệch hướng.

Trong lòng nàng thản nhiên, lúc nói chuyện thần sắc như thường, không có nửa phần nhăn nhó:

"Hơn nữa khí lực còn có chút lớn, túm con rất đau.”

Nói xong, nàng xoa xoa cổ tay mình.

"......"

Liễu thị nhìn bộ dáng này của nàng, không khỏi dở khóc dở cười.

Ngày thường nhìn Diêu Thủ Ninh thông minh, lại không ngờ phản ứng trong chuyện này lại đặc biệt chậm chạp.

Thế nhưng như vậy cũng tốt.

Bà nghĩ lại, đã là tình chưa chớm nở, sẽ không bị Lục thế tử dụ dỗ.

Chờ hôn sự của Diêu Nhược Quân và Ôn Hiến Dung xong xuôi, đến lúc đó liền thương nghị với Ôn gia hôn sự của một đôi nữ nhi khác, một khi định ra, chuyện nhỏ này sẽ không cần nhắc tới nữa.

Nghĩ đến đây, Liễu thị cũng không nhắc thêm việc này nữa.

"Ai -- "

Nói xong lời này, Liễu thị không khỏi thở dài một tiếng:

"Hôm nay xuất môn quả nhiên là không xem hoàng lịch, lại xảy ra chuyện bất hạnh như vậy.”

Nếu sớm biết ra khỏi cửa sẽ có trắc trở lớn như vậy, bà khẳng định đâu cũng không đi.

Bà vốn không tin đoán số mạng, lúc này lại phát ra tiếng thở dài như vậy, có thể thấy được quả thật bà đã bị kí©h thí©ɧ rất lớn.

Diêu Thủ Ninh nghe lời này, chần chờ một lúc lâu, thoải mái nhận sai:

"Con cũng có lỗi.”

Sau khi nghe Liễu thị nói muốn đập vỡ y quán của Tôn thần y, nàng vẫn muốn xem náo nhiệt.

Liễu thị khoát tay áo:

"Cũng không thể trách con.”

Tính tình bà vốn chính là như thế, ngày đó bị Tôn thần y lừa gạt, trong lòng vẫn nghẹn một hơi, sớm muộn gì cũng phải phát tiết ra ngoài.

Cho dù không có Diêu Thủ Ninh muốn xem náo nhiệt, dược quán của Tôn thần y bà cũng muốn đập.

Sai thì sai rồi, hôm nay trùng hợp như thế, cuối cùng xảy ra án mạng người.

Liễu thị cũng không hối hận vì đã đập cửa tiệm của Tôn thần y, chính là có chút hối hận hôm nay không nên ra ngoài, điều này khiến mọi chuyện kết hợp lại với nhau.

Nghe bà nói như vậy, trong mắt Diêu Thủ Ninh không khỏi hiện lên vài phần chần chờ.

Nó thực sự chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi ư?

Theo lý mà nói, cho dù là Liễu thị đập cửa tiệm, hay là xe ngựa mất khống chế, thế tử vào thành đều là sự kiện rất ngẫu nhiên, bất quá cuối cùng đυ.ng phải nhau, mới ấp ủ ra đại sự.

Nhưng Diêu Thủ Ninh suy nghĩ kỹ, lại cảm thấy không đúng.

Trận mưa lớn kéo dài nửa tháng này vừa vặn dừng lại tối hôm qua.

Diêu Uyển Ninh bệnh lâu không khỏi, uống thuốc của Tôn thần y không thấy tốt, ngược lại bệnh tình còn nặng hơn vài phần, đã sớm khiến Liễu thị lo lắng thân thể nữ nhi, trong lòng nghẹn một hơi thật sâu.

Sau khi mưa ngừng, vốn là thời cơ tốt để đi tìm Tôn thần y tính sổ.

Tiểu Liễu thị "trong mộng" sống không qua đông chí, trùng hợp đông chí năm nay đến sớm hơn nửa tháng, tỷ đệ Tô Diệu Chân cũng vào thành hôm nay.

Về phần thế tử ngoài ý muốn xông vào, Diêu Thủ Ninh cũng cảm thấy hắn chưa chắc đã quả nhiên là ngoài ý muốn.

Sau khi hắn gϊếŧ chết người, hắc khí từ trong thân thể người chết chui ra đến tột cùng là cái gì, vì sao lại chui vào thân thể hắn, đây đều là một đống bí ẩn.

Nàng luôn cảm thấy, ngay cả Liễu thị hôm nay không ra ngoài, cho dù đổi thời gian, đổi nguyên nhân, chỉ sợ cũng sẽ gây ra một làn sóng phiền toái.

Chuyện hôm nay hữu kinh vô hiểm, cuối cùng có thể làm Liễu thị được quý nhân trợ giúp, chuyển nguy thành an, nói không chừng ngược lại là một chuyện tốt.

Thế nhưng lời nói như vậy, nàng cũng không dám nói cho Liễu thị nghe.

Lúc này Liễu thị chưa tỉnh hồn, nếu nghe được nàng lải nhải nữa, nói không chừng sẽ cho rằng nàng kinh hãi quá độ, dẫn đến hồ ngôn loạn ngữ.

"Còn là lỗi của ta, cũng coi như sự tình vừa vặn gặp phải mà thôi.”

Liễu thị lên dây cót tinh thần, an ủi nữ nhi một câu, sau đó lại hỏi nàng:

" Con có bị dọa không đấy?"

Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, Diêu gia tuy không phải là hào môn thế tộc, nhưng hai vợ chồng cũng tận lực nâng nữ nhi ở lòng bàn tay, chưa bao giờ để cho nàng chứng kiến nhân gian hung hiểm.

Hôm nay xuất môn một chuyến, để cho nàng tận mắt chứng kiến nam nhân phát điên kia bị gϊếŧ chết trên đường, còn có con ngựa bị chém đầu kia, máu chảy đầy đất, lúc này Liễu thị nhớ tới, đều cảm thấy có chút sợ hãi không thôi.

"Cũng may.”

Diêu Thủ Ninh chần chờ một lát, lắc đầu, đáp một tiếng.

Nàng nói lời này cũng không phải an ủi Liễu thị, mà là xuất phát từ chân tâm.

Theo lý mà nói, nàng thấy Lục Chấp gϊếŧ người, quả thật hẳn là sợ hãi.

Nhưng hai cỗ hắc khí chui ra từ thi thể phát sinh phía sau, đã đè cỗ cảm giác sợ hãi này xuống, thay vào đó là lòng hiếu kỳ bị nàng tận lực áp chế.

Dự cảm của nàng đều hiển linh, mấy ngày gần đây "Mộng cảnh" liên tục, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Biểu tỷ, biểu huynh ngóng trông hồi lâu cũng tới Thần Đô, không biết sẽ mang đến biến hóa gì cho Diêu gia.

Nhưng có một điểm, Diêu Thủ Ninh có thể thập phần khẳng định —— đó chính là cuộc sống của nàng không thể yên bình như trong quá khứ nữa.

Liễu thị thu hết thần sắc biến hóa của nàng vào trong mắt, cho rằng nàng chỉ là hiểu chuyện săn sóc, muốn an ủi mình.

Lập tức trong lòng mềm nhũn, duỗi tay ôm Diêu Thủ Ninh vào trong ngực:

"Đừng sợ, có nương ở đây.”

Bà hiểu lầm Diêu Thủ Ninh chần chờ, trong lòng càng hối hận mình không nên vì nhất thời khí phách, liền để cho nữ nhi chứng kiến chuyện như vậy.

"Người chết mà thôi, cũng không có gì to tát." Liễu thị ôm chặt lấy nữ nhi, sau khi nói xong lời này, liền cảm giác một đôi tay nhỏ bé của Diêu Thủ Ninh trèo lên trước ngực bà, bộ dáng có chút đáng thương:

"Nương, người nói sau khi con người chết đi, có thể có quỷ hồn hay không?”

Từ trước đến nay tính tình nàng luôn hoạt bát, rất ít khi lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ như vậy.

Liễu thị sinh lòng trìu mến, vội vàng không ngừng ôm nàng dỗ dành:

"Nào có quỷ hồn gì? Thế gian này người chết nhiều như vậy, nếu mỗi người đều biến thành quỷ, chỉ sợ thế gian này đều không thể chịu đựng nổi." Bà rất kiên nhẫn an ủi con gái mình:

"Quỷ hồn mà nói, chỉ là thủ đoạn mà thuật sĩ vân du bốn phương dùng để lừa gạt người khác.”

"Nhưng con..." Diêu Thủ Ninh vừa muốn nói chuyện, liền bị Liễu thị cắt ngang: "Yên tâm!”

Bà nhớ con gái mình trước đó nói rằng hôm qua không ngủ ngon, nên khi nghe nàng hỏi điều này, đã nói:

"Trở về nương sai người kê mấy thang thuốc an thần, con sẽ không mơ thấy ác mộng nữa.”

Diêu Thủ Ninh lo lắng cũng không phải chuyện kinh sợ ban đêm, nàng sợ mình có thể cũng trúng tà.

Đủ loại phát sinh hôm nay, đều làm cho nàng chịu đủ phiền toái, một mặt cảm thấy mình có thể thật sự "nhìn" thấy rất nhiều chuyện mà người bên ngoài không thể nhìn thấy, một mặt lại bởi vì Liễu thị từ trước đến nay dạy dỗ, mà đối với những sự kiện thần bí này cảm thấy hoài nghi, cho rằng mình có thể chỉ xuất hiện ảo giác.

Hai loại nhận thức trùng kích lẫn nhau, Liễu thị an ủi chiếm thế thượng phong.

Dưới tác động của luồng khí đen đáng sợ kia, Diêu Thủ Ninh theo bản năng lựa chọn tin tưởng lời nói của mẫu thân "Quỷ hồn không tinh quái", cho rằng hết thảy những gì mình nhìn thấy lúc trước chỉ là hoa mắt mà thôi.

Cái chết của tiểu Liễu thị có thể nói một sự trùng hợp ngẫu nhiên, tướng mạo của Tô Diệu Chân giống như những gì nàng nhìn thấy trong giấc mơ, cũng có thể miễn cưỡng giải thích là huyết thống thân tình khiến nàng có cảm ứng.

Về phần luồng khí đen chui ra từ cơ thể người người chết kia ——

"Một thang thuốc khả năng không đủ..."

Nàng không chỉ là ngủ mơ bừng tỉnh, mà dường như còn xuất hiện ảo giác:

"Con cảm thấy có thể cần phải uống nhiều hơn một thang thuốc.”

Liễu thị nghe nàng nói như vậy, không khỏi càng thêm đau lòng:

"Nhất định, nhất định.”