Chương 50

Nhan Yên suy nghĩ.

Bốn bó rau muống cô mang về nhà, đặt toàn bộ ở ngăn dưới, hai ngăn trên theo thứ tự là hai bó của cha mẹ mua về.

Nhan Yên lấy tùy tiện, không có lấy rau mình mua, cầm rau Nhan Quốc Hoa mua, bó thứ hai không tăng tiến độ, bó thứ ba của Hoàng Tú Lan mua, lại tăng tiến độ…

Cô nhớ lại, lần đầu tiên xuất hiện giá trị tiến độ, ngày đó cô đang gϊếŧ cá trích do đồng chí Nhan Quốc Hoa mang về nhà…

Chỉ cần làm rõ sao lại có cá trích, kiếm được từ đâu, có lẽ cô có thể khám phá được quy luật của thanh tiến độ tiến độ.

Lúc Nhan Quốc Hoa tiến vào nhà bếp, nhìn thấy trong thao chất rau muống tràn đầy, sợ ngây người: "Nhiều như vậy, bán hết không?"

"Bán không hết, cùng lắm buổi trưa con xào ăn." Nhan Yên vội vàng hỏi: "Ba, lần trước sao có cá trích thế?"

Nhan Quốc Hoa sờ sờ mũi: "Thực ra cá trích đó không phải của ông ngoại con đưa, là họ hàng của đồng nghiệp đơn vị ba cần dùng tiền gấp, đồng nghiệp trong đơn vị đều mua vài con cá, ba cũng mua một ít."

Nhan Yên rất nhanh đã nắm lấy được trọng điểm: "Mỗi tháng tiền tiêu vặt của ba không vượt quá 50 đồng, tiên đâu mà mua cá?"

Nhan Quốc Hoa "Xuỵt" một tiếng, có tật giật mình nói: "Đừng nói cho mẹ con, lần trước đơn vị phát hai trăm đồng tiền thưởng, mua cá tốn mấy chục đồng, không còn lại bao nhiêu."

Nhan Yên định mồi chài ông một khoản: "Muốn con giữ bí mật cho ba cũng được, trừ phi mời con ăn KFC."

Tới KFC, Nhan Quốc Hoa ai thán, khoảng một trăm đồng tiền của ông chắc chắn không đủ, tích góp tí tiền riêng không dễ dàng!

Ông dụ dỗ nói: "Gà rán bên ngoài có gì ngon, ba làm cho con, đảm bảo cùng mùi vị giống bên ngoài."

Nhan Yên gắng gượng nói: "Được thôi."

Trải qua một loạt kéo tơ bóc kén, Nhan Yên cuối cùng cũng khám phá ra quy luật của giá trị tiến độ.

Làm người tốt chuyện tốt, vậy còn không đơn giản sao!

Hôm nay thứ bảy, Nhan Quốc Hoa được nghỉ, tự nguyện xử lý hàng đông lạnh cho Nhan Yên, đồng chí Hoàng Tú Lan đã làm rất quen thuộc, thêm vào chị gái giúp việc trong khu dân cư, Nhan Yên mang theo túi rau muống đã lặt lên xe công cộng cùng tới cửa tiệm với Nhan Quốc Hoa.

Lúc Trần Chí Bằng gọi điện thoại tới, Nhan Yên vừa tới cửa tiệm, bảo ông ấy giao thẳng đến cửa tiệm.

Kiểm kê hàng hóa, chuyển khoản xong xuôi, Nhan Yên ngâm đồ đông lạnh trong nước, sau đó cô bóp mũi lại, móc ra một khúc ruột heo: "Ba, cái này làm món gì?"

Dù sao có gì không hiểu, gọi một tiếng ba, đồng chí Nhan Quốc Hoa nhất định sẽ dốc túi truyền thụ.

Nhìn thấy ruột heo, Hoàng Tú Lan suýt chút nữa đã ói ra: "Mẹ đã nói với con, mẹ có giới hạn riêng, chà đầu thỏ, lóc màng cật heo, mẹ nhịn, ruột heo thì không nhịn nổi nữa."

Nhan Quốc Hoa hơi nhíu mi tâm, gặp phải việc khó: "Thứ này hơi khó làm, cũng may con không lấy quá nhiều, để cho ba."

Nhan Yên thầm nói: Đừng vui mừng quá sớm, lỡ như bán đắt, sắp tới phải lấy nhiều hơn.

Trước tiên giữ cho sư phụ bình tĩnh, Nhan Yên không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, ánh mắt tôn sùng lấp lánh những vì sao: "Oa, ba còn biết sơ chế ruột heo, ba thật lợi hại!"

Trong từng tiếng ca ngợi của con gái, Nhan Quốc Hoa từ từ lạc lối: "Đó là đương nhiên, ba dạy cho con bí quyết làm sao sơ chế ruột heo, nếu là người bình thường ba cũng không nói cho người nọ biết."

"Tốt quá." Nhan Yên gật đầu như gà con mổ thóc: "Ba, ba thật là đẹp trai."

Khóe miệng Nhan Quốc Hoa suýt chút nữa vểnh lên trời, ông chịu đựng sự ghê tởm ngâm ruột heo vào trong một cái bình, trở mặt khúc ruột.

Mua được ruột tươi thì xử lý rất đơn giản, thêm muối ăn, bột mì với rượu trắng, làm sạch thành ruột bên trong, tác dụng của việc lộn ngược ruột heo là khử đi lớp mỡ, bạch hạch và những vật dơ bẩn bên ngoại thành ruột.

Rượu trắng khử tanh, bột mì có thể loại bỏ dơ bẩn, hai pháp bảo khử tanh loại bẩn, ắt không thể thiếu.