Tiểu Vũ đi dạo trả lời Nhan đủ mọi màu sắc: 【 Khóc chết, tôi nói mà, nấm ngày hôm qua nấm rất tươi, ngon hơn nấm trước đây tớ từng ăn nhiều, hóa ra là nấm sinh trưởng ở trong núi hấp thu sương mai, hu hu, làm sao mới có thể ăn được loại nấm ấy lần thứ hai ăn, thật sự quá tươi! 】
Viên Viên đầu thỏ trả lời Nhan đủ mọi màu sắc: 【 Gào, vì thế tôi rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì vậy! Nấm mỹ vị trong núi, tôi lại bỏ lỡ, hối hận quá, rất hối hận, vô cùng hối hận, thật thèm, rất muốn ăn. / Nước miếng 】
Bầu trời màu lam: 【 Có ai thấu không, hơn nửa đêm xem tin nhắn nhóm, tôi xem mà đói bụng, vì thế rốt cuộc nấm này ngon cỡ nào? 】
Nhan đủ mọi màu sắc: 【 Có thể gặp không thể cầu, không có nguyên liệu nấu ăn, tôi cũng hết cách rồi. / Buông tay 】
Ngày hôm sau, tổng doanh thu của Nhan Yên là 2505 đồng, hơi trượt.
Ngày thứ ba, tổng doanh thu của Nhan Yên là 2360 đồng.
Doanh thu của cô bắt đầu cố định di động lên xuống ở mức 2300 đồng, mặc dù như vậy, Nhan Yên cũng rất hài lòng.
Giống như thường ngày, trước khi mở hàng, Nhan Yên kiểm tra dự báo thời tiết, ngày hôm nay trời chuyển nhiều mây, hai ngày sau có mưa to kéo dài 12 tiếng, báo trước có mưa rào, gió giật cấp 7.
Gió to mưa lớn, không được rồi, sáng ngày mốt không bày quán được, cô phải xin nghỉ.
Biết Nhan Yên vì lý do thời tiết, nên nghỉ hai ngày, các thực khách trong nhóm 1 nhóm 2 dồn dập bày tỏ sự thấu hiểu, vừa nghĩ tới liên tục hai ngày không được ăn món kho, đầu quả tim ngứa ngáy như bị kiến cắn.
Sở thích duy nhất của Nhan Yên chính là ăn, món ăn thích ăn nhất chính là đầu thỏ.
Có một hôm không tới, đang định ngày mai mua mấy cái gặm gặm, kết quả nghe tin Nhan Yên nghỉ bán, như đánh đòn cảnh cáo.
Lễ lộc xin nghỉ thì thôi, gặp phải thời tiết xấu cũng xin nghỉ, như vậy không được.
Làm sao để Nhan Yên có thể mở hàng đây?
Xây một cửa hàng có một thể che mưa chắn gió, không được sao!
Những thực khách khác kêu rên ở trong nhóm, toả ra tâm tình tiêu cực, đầu nhỏ của Thẩm Viên xoay chuyển cực nhanh, đã nghĩ tới việc bảo Nhan Yên thuê cửa hàng.
"Cô muốn giới thiệu người thuê cửa hàng người cho tôi quen hả, cái gì, cửa hàng?"
Nhan Yên chần chờ chốc lát, ngại ngùng bày tỏ sự khó khăn của mình: "Cửa hàng quá đắt, tạm thời tôi không mướn nổi."
Thực ra ba Nhan Quốc Hoa muốn thuê cửa hàng cho cô, mỗi ngày lái xe điện ba bánh bôn ba qua lại, gió thổi nắng phơi, đi trên đường không quá an toàn, bị Nhan Yên từ chối, cô muốn dựa vào bản thân dốc sức làm.
Trong điện thoại, truyền đến âm thanh của Thẩm Viên: "Cửa hàng này của họ hàng tôi rất rẻ, có thể thuê nửa năm, một tháng thuê chỉ cần 2500, có điều đường không đẹp lắm, hơi gồ ghề, có thời gian chị có thể liên hệ với dì ấy thử xem."
Một tháng thuê 2500 đồng, có thể thuê nửa năm, không thể không nói, điều kiện này rất khiến Nhan Yên động tâm.
Nghe tiền thuê như thế, Nhan Quốc Hoa theo bản năng sợ con gái gặp phải lừa đảo, lúc này quyết định xin nghỉ nửa ngày, đi cùng Nhan Yên đến tận nơi quan sát thực tế.
Đoạn đường không xa phố ăn vặt là một, cách một con đường, tới gần đại học Giang Nam, muốn tới phố ăn vặt phải trải qua một con đường, bên ngoài có đủ loại quần áo, trang sức, quán trà sữa, bên trong là khu dân cư, lượng người qua lại tương đối khả quan.
Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi, ăn mặc đơn giản lịch sự, hai bên chào hỏi nhau, Nhan Yên biết được đối phương họ Dương.
Bà Dương dẫn Nhan Yên và Nhan Quốc Hoa đi vào trong con hẻm, quẹo qua một góc, bà ấy chỉ vào một quán trà sữa dán chữ cửa hàng chuyển nhượng: "Đây chính là cửa hàng của tôi, tiền thuê ở chỗ tôi rất rẻ, cực kỳ thích hợp với người mới gây dựng sự nghiệp."
Nhan Quốc Hoa đứng ở cửa, đánh giá chung quanh: "Trà sữa mặt trời bốn mùa, quán này trước đây là quán trà sữa à?"