Chương 33

Bà cụ tóc trắng xoá, lưng gánh tất cả cực khổ của thế gian.

Bà nội sinh hoạt vô ưu, tết giấy hoa, không vì mấy lạng bạc vụn, chỉ là hy vọng thoát khỏi sầu khổ.

Bên chân bà cụ có một con chó vàng nằm úp sấp, phờ phạc mà le lưỡi.

Nhan Yên mua hoa cúc giấy và tiền giấy của bà ấy, đi tới nhà bác cả.

Chiếc xe từ từ dừng lại, đi tới nhà bác cả, ở cửa viện, anh họ chị dâu cùng đứa nhỏ nhà mình ngồi tắm nắng.

Nghe thấy tiếng động lạ, con chó phốc giữ nhà nằm nhoài ở cửa viện, sủa inh ỏi không ngừng, bị anh họ đuổi vào trong viện.

Chó phốc rất thông minh hiểu người, dường như ý thức được là người một nhà, diễu võ dương oai kêu to hai tiếng, ngừng gây chiến, con mèo ở trong góc, đặt cằm lên chân trước khép lại.

Nhìn thấy Nhan Quốc Hoa và Hoàng Tú Lan, chị dâu Tống Cẩm lập tức vào nhà bưng trà nóng tới.

Cha mẹ đặt quà tặng vào trong nhà, Nhan Yên ngồi vào bên cạnh ghế cháu gái nhỏ, cười hì hì duỗi tay với cô bé: "Ngoan, cho cô ăn một viên."

Cháu gái nhỏ Nhan Mạt không hề xoắn xuýt, lấy ra hai viên kẹo sữa bò từ trong gói kẹo Vượng Tử của mình, đặt vào lòng bàn tay Nhan Yên.

Vô cùng hào phóng, còn cho dư một viên kẹo sữa bò.

Chị dâu Tống Cẩm đi ra nhìn thấy cảnh này, hỏ con gái yêu: "Mạt Mạt, chào cô chưa?"

Nhan Mạt chu miệng nhỏ, Điềm Điềm gọi: "Cô."

Nhan Yên đáp một tiếng, bỏ kẹo sữa bò vào trong miệng nhai.

Lúc Hoàng Tú Lan lại đây, bất đắc dĩ nói: "Người lớn như thế hả, còn cướp đồ ăn vặt của trẻ con ăn."

Nhan Mạt nhỏ mà lanh lợi: "Cô không có cướp, là cháu cho cô, bà nội hai đừng mắng cô."

"Vẫn là cháu gái tốt, biết che chở cô." Nhan Yên xoa bóp khuôn mặt núc ních thịt của cháu gái nhỏ, cảm giác rất tuyệt!

Nhan Yên chơ với cháu gái nhỏ một lúc, cảm thấy tẻ nhạt, đi ra sau nhà bếp.

Mới vừa đứng đó, lập tức bị bác cả đút một miếng củ sen chiên giòn: "Nếm thử xem, mặn nhạt thế nào?"

Ngó sen mới chiên chín, bên ngoài bao bọc một lớp màu vàng cháy xém, cắn vào giòn rụm, nhân bên trong thơm nức mỡ màng, củ sen dày ăn rất sướиɠ, nhai kêu rộp rộp, mang theo vị ngọt đặc trưng của củ sen.

Nhan Yên giơ ngón tay cái lên, khen không dứt miệng: "Ăn ngon, mùi vị vừa vặn, tay nghề của bác cả tốt thật!"

Bác cả Nhan Quốc Đống liếc mắt nhìn: "Tay nghề của bác so với ba cháu thế nào?"

Nhan Yên không chút do dự: "Đương nhiên là tay nghề của bác cả giỏi, so với bác, cha cháu kém một chút."

Nhan Quốc Hoa giả bộ tức giận: "Không thích ăn cơm ba nấu, giỏi, lát nữa con đừng trở về với ba, ở lại làm con gái của bác cả bác gái con đi."

Bác gái cả vui mừng nói: "Thật hả, nhà chị chỉ có một đứa con trai, còn thiếu cô con gái, thèm đã lâu, Nhan Yên cứ ở lại nhà bác gái, bác bảo bác cả cháu nấu cơm cho cháu ăn mỗi ngày."

Nhan Yên cũng vui vẻ: "Dạ được."

Bên này chiên thức ăn, bên kia Nhan Quốc Hoa bắt đầu xào thức ăn xèo xèo.

Nhan Yên định phụ một tay giúp rửa rau, thì bác gái cả chạy tới, bảo cô tự qua một bên chơi, đừng cản trở bọn họ.

Nhan Yên: "… Oa, ngày hôm nay còn có củ sen non à!"

Củ sen non, là củ sen vẫn không còn chưa lớn hẳn.

Nguyên liệu nấu ăn như này chỉ có ở khí hậu đặc biệt mới có, hái rất rườm rà, sản lượng ít ỏi, vì thế giá vẫn cao không giảm, là một loại nguyên liệu nấu ăn cực ngon hiếm có.

Củ sen non có thể dùng đến chiên giòn, luộc, rau trộn, củ sen non ngâm, chiên ăn, hoặc ăn sống.