Chương 23

Tiểu Cầm theo bản năng cau mày, chỉ cảm thấy những con chữ trong đoạn văn này khiến cô ấy khó chịu, nhưng không phát hiện sự khó chịu đến từ đâu.

Cô đặt điện thoại xuống, không để ý tới Từ Phong nữa.

Ban đầu dưới sự theo đuổi nhiệt liệt của Từ Phong, cô ấy đồng ý hai người quen nhau thử xem, hằng ngày Từ Phong nói một vài lời khiến Tiểu Cầm rất không thoải mái, hai người thường xuyên cãi nhau.

Gia cảnh Từ Phong không tốt lắm, làm việc bán thời gian, rất nhiệt tình, vui vẻ giúp người, người ở bên ngoài thấy cậu ta săn sóc tỉ mỉ, bao dung Tiểu Cầm khắp chốn, là một chàng trai tốt bụng trung thực.

Hai người cãi nhau, tất cả mọi người sẽ chỉ trích Tiểu Cầm mắc bệnh công chúa, làm quá, sau khi Tiểu Cầm bị lộ ra có một gia đình giàu có, đều sẽ lộ ra vẻ mặt à hiệu rồi -- khó trách như thế, hóa ra là nhà giàu nuôi ra môt cô công chúa đây mà!

Tiểu Cầm không để ý tới Từ Phong, Từ Phong gửi mấy tin nhắn, không thấy Tiểu Cầm đáp lại, cậu ta cuống lên, gọi video, thấy Tiểu Cầm không nhận, lần này gọi thẳng tới bạn cùng phòng ký túc xá của Tiểu Cầm.

Bạn cùng phòng Linh Linh tìm thấy Tiểu Cầm ở ban công, vẻ mặt ý vị sâu xa: "Cậu ấy không sao, đang ở ban công hóng gió."

Chờ Linh Linh cúp điện thoại, trên mặt Tiểu Cầm lộ sự hổ thẹn: "Xin lỗi, làm phiền cậu rồi."

Linh Linh quái gở nói: "Đừng, một người bình thường như tớ không thể chịu nổi."

Tiểu Cầm: "…"

Trước đây cô ấy với Linh Linh là bạn bè tốt nhất trong túc xá, không biết bắt đầu từ lúc nào, quan hệ của hai người càng ngày càng xa lánh.

Nửa đêm, Tiểu Cầm đau bụng khó nhịn, cô ấy bò xuống giường, chân không đứng vững, ngã xuống.

Âm thanh ngã xuống đất nặng nề, ngay sau đó vang lên tiếng rên khẽ, đánh thức những người khác trong túc xá, nương theo ánh đèn điện thoại thấy rõ Tiểu Cầm đang nằm trên mặt đất, mọi người ba chân bốn cẳng đến giúp đỡ.

Dù cho bình thường không thích Tiểu Cầm bị bệnh công chúa, gặp phải nguy hiểm, các cô gái tạm thời dẹp bỏ cái nhìn phiến diện qua một bên, dồn dập đi đến giúp một tay.

Trong phòng y tế, sau khi được bác sĩ kiểm tra, Tiểu Cầm nhận thuốc đau dạ dày, hẳn là ăn phải thứ không sạch sẽ.

Tiểu Cầm nhớ lại, cô ấy đã ăn đầu thỏ!

Nhất định là thế!

Lúc cô ấy gặm đầu thỏ cảm thấy chất thịt hơi mềm, có tí chua, bởi vì mùi tiêu với ớt hoàn toàn che lấp, nên cô ấy không nếm ra.

Lúc Tiểu Cầm đang truyền dịch, không biết là ai thông báo cho Từ Phong.

Chờ sau khi Từ Phong tới, bạn cùng phòng của cô ấy bảo cô ấy chăm sóc bản thân thật tốt, mới trở về ký túc xá nghỉ ngơi.

Tiểu Cầm rất cảm kích bạn cùng phòng: "Trên đường về các cậu cẩn thận một chút, bên ngoài ánh sáng yếu, chớ để bị vấp."

Khuôn mặt Từ Phong hiện lên vẻ tự trách: "Tiểu Cầm, đều tại anh, nếu như anh không mua đầu thỏ cho em, cũng sẽ không hại em gặp chuyện, ngày mai chúng ta tới tìm chủ quán, bảo người nọ bồi thường tiền thuốc thang với tiền bồi bổ dinh dưỡng."

Tiểu Cầm vốn muốn bỏ qua, người ta buôn bán cũng không dễ dàng, nhớ lại con đau bụng vừa nãy, khi ngã xuống đất, nếu như không phải may mắn có bạn cùng phòng giúp đỡ, suýt nữa đã báo cái mạng nhỏ.

Cô ấy im lặng chốc lát, gật đầu: "Ừ, ngày mai đi tìm chủ quán, lỡ như còn có nhiều người ăn phải đồ hư giống em, bị viêm dạ dày thì làm sao bây giờ, không thể để cho chuyện như vậy xảy ra nữa."

*

Cũng trong lúc đó, Nhan Yên xem lướt tin nhắn trong nhóm, xem mức yêu thích của các thực khách với cật thỏ thế nào.

Viên Viên đầu thỏ: 【 Tê, cay, tươi, cật thỏ rất non, ngon đó, nhưng vẫn không ngon bằng đầu thỏ mà tôi thích nhất. / Chảy nước miếng / Chảy nước miếng 】