Chương 22

Vừa nghe thấy lời ấy, cậu nhóc lập tức động lòng.

Cậu ta nghĩ thầm, đầu thỏ tê cay đều có vị không khác mấy, bên bánh cuộn trái cây Nhan Ký xếp hàng rất dài, chờ khi tới cậu ta nói không chừng đã bán hết, uổng công đứng xếp hàng lâu như vậy lãng phí thời gian, lại đắt.

Tiểu Cầm thích ăn đầu thỏ, nếu không thì hôm nay mua của quán này cho cô ấy nếm thử, nói không chừng cô ấy cũng thích thì sao?

Cậu nhóc đi tới trước quầy hàng: "Bạn gái của cháu thích ăn, lấy hai cái cho cháu, còn có thể rẻ hơn chút nữa không?"

Vương Quân thầm mắng một tiếng trong lòng "Đồ keo kiệt", trên mặt lại tươi cười: "Nhập một cái đầu thỏ tươi về phải hơn bảy đồng, tính cả tiền nhân công, hương liệu với tiền gas, đã lỗ vốn rồi, không rẻ hơn được nữa!"

"Được thôi được thôi." Cậu nhóc chuyển khoản xong, xách đầu thỏ trở về trường học, đợi một lúc ở ký túc xá nữ, cuối cùng cũng nhìn thấy một cô gái có khuôn mặt đẹp đẽ đi ra từ ký túc xá.

Cậu nhóc vội vã vẫy tay: "Tiểu Cầm."

Nhìn thấy Tiểu Cầm, cậu nhóc đưa đầu thỏ trong tay qua: "Đầu thỏ tê cay em thích ăn nè, anh xếp hàng mua cho em đó, xem anh tốt với em không!"

Ánh mắt Tiểu Cầm lóe lên vẻ kinh ngạc lại vui mừng: "Đầu thỏ của quán bánh cuộn trái cây Nhan Ký hả, mỗi lần tới quán này đều phải xếp hàng, rất khó mua, Từ Phong anh thật tốt."

Từ Phong muốn giải thích, đối diện với đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh của Tiểu Cầm, lời vọt tới cuống họng bị cậu ta nuốt trở vào.

Cậu ta không có giải thích đầu thỏ này không phải của Nhan Ký, mà cậu ta mua ở quán khác: "Chỉ cần em thích, anh làm nhiều hơn nữa cũng đáng."

Tiểu Cầm cúi đầu ngửi một cái, trong mắt nổi lên nghi hoặc: "Mùi này, hình như không giống lắm?"

Từ Phong chột dạ không ngớt: "Làm sao có khả thể không giống, đầu thỏ tê cay không phải đều là mù này sao."

Tiểu Cầm cũng cảm thấy có thể là mấy ngày nay mình không gặm đầu thỏ, nên ngửi lầm.

Trở lại ký túc xá, Tiểu Cầm cầm đầu thỏ ra ban công ăn, sợ mùi quá nồng, dù sao ký túc xá không phải là không gian của một mình cô ấy, là nơi sinh hoạt chung của mọi người.

Lấy đầu ra, Tiểu Cầm nhíu mày.

Nhờ vào ánh đèn mập mờ dưới lầu, cô ấy thấy bên cạnh miệng thỏ có một sợi lông, cực kỳ ảnh hưởng cơn thèm ăn.

Thịt gò má bên cạnh quai hàm, là phần ngon lành nhất của đầu thỏ, trước đây đều sẽ được sơ chế vô cùng sạch sẽ, đến phần da dính thịt lẫn với nhau cũng được tách ra, vừa tê vừa cay, nhiều lông như vậy, không có cách nào nhổ ra hết, không thể ăn được.

Tiểu Cầm không khỏi nghĩ, việc buôn bán món kho của bánh cuộn trái cây Nhan Ký rất tốt, kiểm định chất lượng cũng càng ngày càng tệ, thật cụt hứng.

Cô dùng tay xé phần da thỏ dính lông, nếm thử đầu thỏ, không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác có hơi kỳ lạ.

Cay thì đúng là rất cay, chỉ là vị hơi khác với đầu thỏ Nhan Ký trước kia từng ăn.

Nhưng Từ Phong nói là mua ở Nhan Ký, chẳng lẽ là để qua đêm bán?

Thật mất hứng.

Dù sao đầu thỏ không rẻ, Tiểu Cầm cố nén cơn ói gặm hết đầu thỏ.

Mà lúc này lại nhận được tin nhắn của Từ Phong --

Chỉ yêu chiều mình em: 【 Heo con, ăn đầu thỏ chưa, mùi vị thế nào, ăn ngon thì mai anh lại mua cho em. / Hôn nhẹ 】

Tiểu Cầm đáp lại: 【 Đừng mua, sau này em cũng không muốn ăn đầu thỏ ở quán cô ấy. 】

Chỉ yêu chiều mình em: 【 Cục cưng, em thật hiền huệ, thật ra không cần cố ý tiết kiệm giúp anh, chi tiền cho em, anh rất vui. 】