Chương 18: Cướp khách

Cô cũng chưa từng nói chuyện mấy câu với chị Lâm bán trứng gà, còn có ông chủ bún ốc, ý tốt của hai chủ quán, khiến đôi mắt của Nhan Yên như có cát bay vào.

Cô chần chờ: "Như vậy có gây cản trở việc buôn bán của anh chị không?"

Lâm Ngọc Lan lanh lẹ nói: "Người đến mua đều là khách quen, khách hàng đi vào trong một chút là có thể nhìn thấy bảng hiệu, nếu có lòng tin với tay nghề của mình, còn sợ không có khách hàng sao?"

Chị ấy có ý riêng, anh trai bán bún ốc bên cạnh thì hận không thể đậu chiếc xe điện ba bánh giúp Nhan Yên: "Nếu một anh lớn như tôi sợ bị cản trở, thì tôi đã không dịch chỗ giúp cô, đến đây đi, cô như cái chày vậy, đằng sau còn theo một hàng dài, lát nữa đừng trách anh đây cướp khách hàng của cô là được."

Nhan Yên bị lời nói của anh ta chọc cười, nói tiếng cảm ơn với hai anh chị, rồi đậu ở một chỗ thật tốt, dãy khách hàng phía sau đã bắt đầu tự phát xếp hàng.

Hai mươi đầu thỏ và đầu vịt bán lẻ, chưa tới 20 phút đã bán hết sạch, nghe nói đã hết đầu thỏ, trong hàng người có một hai khách hàng xoay người rời đi, Nhan Yên chú ý tới các cô ấy không đi quá xa, đứng ở vị trí bên tay phải của chị Lâm bán trứng gà, cũng chính là vị trí lúc trước Nhan Yên bày hàng.

Sau đó, Nhan Yên nghe thấy khách hàng kia nói: "Đầu thỏ của chị một cái bán 10 đồng à, đầu vịt chỉ bán 5 đồng một cái, rẻ quá, tôi cũng muốn mua hai cái nếm thử."

Nhan Yên: "???"

Mặc dù nói là mở quán ăn vặt, tất cả mọi người có thể bày hàng, hơn nữa giữa phố ăn vặt không chỉ có một quầy bán đầu thỏ của Nhan Yên, tất cả mọi người đều có thể bán, cũng không thể nói bởi vì Nhan Yên bán, nên không cho người khác bán.

Thế nhưng bán đầu thỏ, giá nhập hàng đã 7. 3 mao một cái, thêm vào các chi phí phụ như nguyên liệu kho hương liệu, dầu ớt, gia vị với tiền gas vân vân, không tính cả phí nhân công sơ chế đầu vịt, 10 đồng một cái đầu thỏ, còn chưa đủ tiền vốn!

Đối phương không chỉ bán giá rẻ kéo khác, thậm chí cố ý chiếm trước quầy hàng của cô, sự ác ý trong đó, không cần nói cũng biết.

Nhan Yên liếc nhìn một cái, không quan tâm bên kia, chuyên tâm bắt chuyện với khách hàng trước mắt.

Đồ kho cô bán tiêu thụ rất nhanh, bánh cuộn trái cây cũng bán khá đắt hàng, cũng không biết mấy cô cậu học sinh này nghe tin từ chỗ nào, biết quán bánh cuộn trái cây của cô có thể cho khách tự làm, có rất nhiều người đến muốn tự tráng bánh cuộn trái cây, hoặc là làm cho bạn trai.

"Chị, cho em một phần trứng gà, vừa nãy nhờ có sự trượng nghĩa của chị, nếu không em còn phải chờ rất lâu."

Có khách quen mua món kho của Nhan Yên, sau khi mua xong, quay qua ủng hộ việc buôn bán trứng gà, tình cảnh vừa nãy tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Lâm Ngọc Lan không cảm thấy mình đã làm ra chuyện phi thường gì: "Chà, việc này có gì đâu, ra ngoài giúp nhau một tay, chuyện nên làm mà."

Lời nói này, nhận được sự ủng hộ của các học sinh.

Lúc Thẩm Viên tới nhân hàng, khuôn mặt kinh ngạc: "Ồ, sao chị đổi chỗ rồi, nếu không phải có chiếc xe bán thức ăn màu hồng xinh đẹp này, suýt chút nữa không tìm thấy chị."

Nhan Yên cười khổ: "Một lời khó nói hết."

Chờ khi Thẩm Viên xách túi đầu thỏ cánh vịt đi qua, lúc đi ngang qua, người đàn ông trung niên cướp quầy hàng của Nhan Yên thét to: "Tới chỗ của tôi mua này, một đầu thỏ 10 đồng, một đầu vịt 5 đồng, giá rẻ rất hời, đều là mới kho xong."

Thẩm Viên thầm nghĩ: Đầu thỏ 10 đồng một cái, có thể ăn sao?

Đầu thỏ ở thành phố khác từ lâu đã tăng giá 15 đồng, 18 đồng một cái, phố ăn vặt của các cô coi như khá rẻ, năm nay vẫn chưa tăng giá, đã rất hời rồi.