Chương 50

Chuyện Nguyễn Chính Phi và Diệp Chí của nhà họ Diệp có quen biết nhau quả thật đã khiến cho toàn bộ quan khách ở đó vô cùng kinh ngạc.

Năm nay Diệp Chí đã năm mươi mụ sáu* tuổi, mười hai năm trước từng mắc một căn bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh, ông ấy quyết định giao lại toàn bộ sự nghiệp cho người em trai sinh đôi của mình rồi lặng lẽ rời khỏi Nam Thị.

*năm mươi mụ sáu: cách tính tuổi mụ truyền thống của người Trung Quốc.

Cho đến năm ngoái, ông ấy mới trở lại hoạt động trong giới ngọc thạch, trở thành trùm buôn bán ngọc thạch không ai có thể lay chuyển thêm một lần nữa, thế nhưng tính tình Diệp Chí vẫn luôn lạnh nhạt, không thích giao thiệp nên rất ít người có thể hẹn gặp ông.

Mặc dù nhà họ Lương cũng có chút giao tình với nhà họ Diệp nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể gửi thiệp mời đến em trai Diệp Chí mà thôi, chẳng ai ngờ là có thể nhìn thấy Diệp Chí đích thân đến tận đây.

Ở nhà họ Diệp, người có tiếng nói nhất trong nhà không ai khác ngoài Diệp Chí.

Nguyễn Chính Phi gạt cánh tay đang đưa ra của Diệp Chí, trên mặt đầy vẻ giễu cợt: “Tính tiền chưa? Lần trước ông ăn chùa ở nhà tôi còn chưa trả đâu đấy.”

“Ông đi thu tiền thuê còn có thể lấy được mấy chục, mấy trăm, có năm trăm thôi mà sao keo kiệt quá đi.” Diệp Chí nói xong lại nhìn quanh một vòng: “Ông cụ Nguyễn không tới đây à?”

Nguyễn Chính Phi lắc đầu rồi đưa Diệp Chí đến gặp ông cụ Lương, vừa đi vừa giải thích: “Không tới đâu, bây giờ tôi còn chẳng liên lạc được với ông ấy nữa, để ông thất vọng rồi.”

Nghe vậy, Diệp Chí cười một tiếng: “Cũng không thất vọng lắm.”

Mãi mà vẫn chưa tìm được cơ hội để báo đáp ân nhân, không gặp được vào dịp này quả thật là thất vọng nhưng mục đích ông ấy đến đây đơn giản chỉ là để chống lưng cho ba người nhà họ Nguyễn, dù sao thì họ cũng đã làm bạn hơn mười năm trời.

Sau khi chào hỏi với ông cụ Lương và Lương Tông Kỳ xong xuôi, Diệp Chí nhìn về phía Nguyễn Trà mảnh khảnh đáng yêu, vẻ mặt từ ái: “Lâu quá không gặp, Tiểu Trà Trà đã cao hơn rồi, mấy ngày trước chú Diệp có nhờ người làm cho cháu một chuỗi hạt châu từ thạch ba màu, nào làm xong chú sẽ mang đến cho cháu nhé.”

“Cảm ơn chú Diệp ạ.” Nguyễn Trà nói xong liền giơ cánh tay đang đeo chuỗi hạt xanh nhạt từng nhận của Diệp Chí, trên mặt cười khanh khách: “Đúng lúc có thể phối với nó.”

Diệp Chí thấy Nguyễn Trà thích cũng hết sức vui vẻ: “Đúng đúng đúng, người một nhà thì phải thật gọn gàng chỉnh tề chứ.”

Ông cụ Lương và Lương Tông Kỳ nhìn nhau, mặt của ai cũng tỏ vẻ ngu ngơ, xem ra quan hệ giữa chú ba và Diệp Chí rất tốt, hành động không giống như mới quen tí nào.

Đến phiên những người khác khi nhìn thấy chuỗi hạt trên tay Nguyễn Trà thì họ mới nhận ra thạch ba màu mà Diệp Chí vừa nói có nghĩa là gì.

Trước đó vài ngày, chẳng phải cửa hàng đá quý của nhà họ Diệp vừa công bố một khối phỉ thúy phúc, lộc, thọ vô cùng lớn sao?!

Diệp Chí vừa mới nói cái gì nữa vậy? Người một nhà thì phải thật chỉnh tề?

Bọn họ lại quan sát chuỗi hạt Nguyễn Trà đang đeo trên tay, sao cứ có cảm giác như nó không được làm từ mấy loại thủy tinh rẻ tiền thế nhỉ.

Trong lúc nhất thời, có mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lương Thiến Linh, ánh mắt của bà hai nhà họ Lương cao đến nỗi có thể sánh vai cùng mặt trời, trong giới này, người có thể khiến cho Diệp Chí đích thân tặng vòng phỉ thúy thật sự chẳng có bao nhiêu, thế mới thấy được quan hệ giữa Diệp Chí và Nguyễn Chính Phi thật sự rất khăng khít.

Có quan hệ tốt với Diệp Chí, vậy mà còn nói là không có mạng lưới giao thiệp?

Lương Thiến Linh căm hận nhìn Diệp Chí và Nguyễn Chính Phi, bỗng thấy hơi lạc giọng, bà ta không biết mình nên nói cái gì, ánh mắt như có như không ở xung quanh cứ như những con dao đâm thẳng vào người bà ta.

Là một nhân vật chính được người ta chú ý đến, Nguyễn Trà lại chẳng thấy khối phỉ thúy ấy hiếm có gì cả, dẫu sao thì ở nhà chú Diệp cũng có một kệ đồ bày rất nhiều ngọc thạch.

Khi còn bé, Nguyễn Trà từng rất thích một chú gấu bông, một hôm nọ, chú gấu bị mất một bên tròng đen, sau khi Diệp Chí nhìn thấy, ông không nói hai lời đã lấy một hạt phỉ thúy nhét vào hốc mắt trên mặt gấu con.

Sau khi nhìn thấy Diệp Chí dùng như phá đống ngọc thạch, kể từ đó, suy nghĩ của Nguyễn Trà cũng giống hệt như ông.

Lương Tông Kỳ thấy Diệp Chí và Nguyễn Chính Phi trò chuyện rất thân mật, nhịn không được lên tiếng hỏi Vệ Kiểu: “Kiểu Kiểu, các em từng quen biết với ngài Diệp Chí à?”

“Biết chứ.” Vệ Kiểu gật đầu, không hề thấy sai ở chỗ nào: “Chắc là khoảng mười năm trước ấy? Diệp Chí nói rằng ông đã hứa với một người bạn sẽ tới đây ở trong ba năm, kết quả lại tốt hơn hẳn, ông ấy trở thành hàng xóm với tụi em suốt mười năm, sau đó còn trở thành bạn chơi bài với Phi Phi nữa.”

Nói xong, Vệ Kiểu vừa chê vừa khoát tay: “Hai người bọn họ đánh bài dở lắm, thậm chí còn kém hơn cả Trà Trà.”

Ông cụ Lương và Lương Tông Kỳ: “...”

Quan trọng là, lần trước tụi anh đến nhà em lại không nhìn ra một người hàng xóm như vậy!

Đúng rồi.

Lần trước chú ba có nói, bọn họ đang tạm thời ở mướn chỗ này, chưa thể về nhà được.

Sau Diệp Chí, bạn học của Nguyễn Trà và bố mẹ của họ cũng lục tục đến, khi nhìn thấy mấy người như cha Hoàng, mẹ Hứa, cha Quý và các bạn đang vây quanh Nguyễn Trà, trong lòng các quan khách dần sáng tỏ, xem ra cô cháu gái vừa trở về nhà họ Lương có quan hệ ở trường không tệ đâu.

Bạn thật hay bạn giả, những lão già như bọn họ chỉ cần nhìn cái một.

Không chỉ có bạn học, cha con nhà họ Phó cũng đến, nghĩ đến bất hòa giữa Vệ Kiểu và Lương Duyệt, vài vị khách nhiều chuyện không nhịn được đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào mấy người nhà họ Phó với nhà họ Nguyễn.

Nhưng bọn họ phải thất vọng rồi, hai nhà không chỉ không hề lúng túng mà ngài Phó vốn luôn luôn nghiêm túc lạnh lùng lại đối đãi với Nguyễn Chính Phi hết sức nhiệt tình.

Nhìn đi, nhiệt tình còn hơn nói chuyện với cha vợ của mình nữa.

Mọi người: “...”

Quan hệ giữa mấy người này phức tạp quá, xem không hiểu.

Lương Thiến Linh thấy không chỉ người nhà của mình mà còn cả nhà họ Phó cũng vây quanh ba người nhà họ Nguyễn, trong lòng hết sức bực bội, nhất là cảnh Nguyễn Chính Phi vui vẻ trò chuyện với Diệp Chí, bà ta có cảm giác như bị người ta hung hăng tát một bạt tai, trên mặt đau rát.

Nghĩ đến việc nhà họ Tống và nhà họ Diệp vẫn chưa có cơ hội hợp tác, Lương Thiến Linh mím môi, cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu khi bị vả mặt, bà ta bước trên đôi giày cao gót, cầm ly rượu vang tiến lên.

Lương Thiến Linh liếc Vệ Kiểu một cái rồi lại quay đầu nhìn về phía Diệp Chí, khi vừa chuẩn bị mở miệng, bà ta không ngờ rằng ông cụ Lương lại kéo cổ tay mình lại, đến rượu vang trong ly cũng vơi bớt đi một nửa: “Cha! Cha làm gì vậy?”

Trước mặt người ngoài, ông cụ Lương vẫn cố gắng nở nụ cười khéo léo, chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo cấm Lương Thiến Linh không được nói bậy bạ: “Sao con đến có một mình vậy, Mạnh Vũ và Tống Quân đâu?”

Nghe vậy, Lương Thiến Linh cười ha ha: “Tống Quân đến để chờ nghe cha dạy dỗ tiếp hay sao? Một mình con đến giúp diễn cảnh cả nhà hòa hợp vẫn chưa đủ à, sao còn muốn một nhà ba người của con đến đây chịu trận?”

Lời chồng nói quả nhiên không sai, Vệ Kiểu chỉ cần về đây một cái, cả cha và anh cả đều không thèm nhìn đến mình, vậy mà còn nói chia phần cho Vệ Kiểu và mình bằng nhau? Ai mà tin được chứ!

“Cha, cha làm những thứ này vì em út thì cũng hợp lý thôi, con đi gặp những người chúng ta vẫn thường hay hợp tác, quen biết, họ cũng được mời đến, cha thật là lo xa quá đi.”

Lúc nói chuyện, giọng nói của Lương Thiến Linh hết sức chua ngoa, năm đó, lúc bà ta và Tống Quân kết hôn cũng không được phô trương như tiệc giới thiệu một nhà Vệ Kiểu tối nay, đúng như Tống Quân nói, nếu không được nhà họ Tống coi trọng, bà ta đã sớm bị mọi người trong nhà xa lánh.

Sau khi ba người nhà họ Nguyễn nghe thấy lời nói của Lương Thiến Linh, sắc mặt họ vẫn hết sức bình thường, dù sao thì Lương Thiến Linh nói cũng không sai, ngoại trừ vài người bạn học của Nguyễn Trà và Diệp Chí ra, toàn bộ khách khứa trong phòng này đều là do nhà họ Lương mời tới.

Ai bảo…

Nguyễn Chính Phi hăng hái làm việc đến nỗi quên cả việc phát thiệp mời cơ chứ?

Nguyễn Chính Phi: “...”

Diệp Chí trầm mặt nghe hết mọi chuyện, bỗng nhiên đoán ra vài phần ý định vào năm đó của ông cụ Nguyễn, trong lòng ông cũng đồng thời cảm thấy vui mừng, mừng vì ông đã đích thân đến đây, lỡ như nhà họ Nguyễn gặp phải chuyện không may, ít ra ông cũng có thể xuất hiện giúp đỡ đôi chút.

Nhưng vậy thì cũng không đúng lắm, chẳng lẽ ông cụ Nguyễn đã sớm đoán ra được quan hệ giữa Vệ Kiểu và nhà họ Lương? Không thể nào, với tình tình của ông cụ Nguyễn, một khi đã đoán ra được, ông ấy chắc chắn đã để nhà họ Lương đến nhận lại Vệ Kiểu sớm hơn.

Dĩ nhiên, Diệp Chí cũng cảm thấy, với tính cách của Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu, ông vốn chẳng có cơ hội nào để ra mặt giúp đỡ.

Ông cụ Lương nghiêm túc nhìn Lương Thiến Linh nhưng vẫn không nhìn ra rốt cuộc là sai ở điểm nào, chỉ có thể cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: “Con cũng đừng có ghen ăn tức ở với em út nữa, em út của con lưu lạc ở bên ngoài suốt bốn mươi mấy năm, trong bốn mươi mấy năm ấy con được sống trong nhung lụa, vậy mà vẫn không thể ra dáng một người làm chị được hay sao?”

Lương Thiến Linh bất mãn: “Cha…”

“Được rồi, con với anh cả của con lên lầu trước đi, nó có vài lời muốn nói với con.” Nói xong, ông cụ Lương giao Lương Thiến Linh cho Lương Tông Kỳ, đồng thời cũng đánh mắt về phía lầu trên.

Còn khoảng mười phút nữa là buổi tiệc sẽ bắt đầu, ông không thể bỏ lại ba người nhà Kiểu Kiểu để lên lầu theo con hai được, hơn nữa nếu bọn họ cùng đi lên sẽ dễ khiến cho con hai nảy sinh nghi ngờ.

Nói xong, ông cụ Lương không thèm quan tâm tới Lương Thiến Linh nữa, ông nghiêng đầu nhìn về phía ba người nhà Vệ Kiểu: “Kiểu Kiểu, Chính Phi, cha dẫn các con đi gặp vài người quen nhé? Trà Trà muốn ở lại chơi với chú Diệp của con hay đi với ông ngoại nào?”

Ông cụ Lương quả thật có ý định mượn buổi tiệc này để tạo dựng quan hệ cho ba người nhà họ Nguyễn, hơn nữa còn đích thân dẫn họ đi để tất cả mọi người trong giới biết rằng nhà họ Lương bọn họ rất coi trọng ba người nhà Vệ Kiểu, tuyệt đối không hề chán ghét.

Nghe vậy, Nguyễn Trà nhìn Diệp Chí rồi lại nhìn các bạn học của mình: “Ông ngoại, con ở lại tiếp chú Diệp với bọn Phó Thầm là được rồi, mọi người đi trò chuyện với khách khứa đi.”

Thấy Nguyễn Trà dùng mình để đại diện cho toàn bộ các bạn học, khóe môi Phó Thầm không nhịn được cong lên, dưới ánh đèn, mặt mày tuấn tú của anh luôn được phủ một tầng xuân thủy sáng ngời.

Chỉ muốn…

Vừa hài lòng lại vừa vui vẻ, đồng thời lại còn có vài tia không thỏa mãn thoát ra từ tận đáy lòng.

Lương Thiến Linh thấy ông cụ Lương coi trọng cả nhà Vệ Kiểu như vậy, toàn bộ ghen tị oán trách ở trong lòng đều đã ló đầu ra, thiêu đốt lý trí bà ta, bà ta tránh khỏi cánh tay đang bị giữ lại từ tay Lương Tông Kỳ, nóng nảy mở miệng: “Cha, cha đã…”

Không đợi Lương Thiến Linh nói xong, xung quanh bỗng nổi lên một trận xì xào bàn tán: “Cả ngài Dương Nhược Quốc cũng đến à?”

“Không chỉ có ngài Dương thôi đâu, còn có cả cô Crystal nữa, cách đây vài ngày tôi có đến đặt cô ấy làm một bộ lễ phục nhưng cô Crystal vẫn bận bịu mãi không có thời gian để tới đấy.”

“Tôi còn nhìn thấy Hà Ngũ Vị kia kìa, phía sau Hà Ngũ Vị còn có người nữa… Cả ông chủ của Thất Mang Tinh cũng đến sao?”

“Không chỉ có bọn họ thôi đâu, ông không thấy người của nhà họ Lục cũng đến à? Chẳng phải nhà họ Lục và nhà họ Lương không hợp nhau vì một hạng mục từ mấy năm trước rồi sao?”

Trong cái bánh ngành khách sạn quốc nội, 80% bánh được chia cho nhà họ Lương và nhọ họ Lục, mấy năm trước hai nhà từng có xích mích về một mảnh đất, mãi đến sau này, chỉ cần có đất đấu giá, cả hai nhà đều không ai chịu nhường ai.

“Với lại, người đến từ nhà họ Lục chính là ông cụ Lục đó.”

Tất cả các quan khách tò mò đều trố mắt nhìn nhau, lúc ông cụ Lục và ông cụ Lương còn học đại học, tất cả mọi người đều biết chuyện cả hai cùng thích một người, kết quả…

Tiếc là ai cũng không thành, người phụ nữ ấy bước lêи đỉиɦ thành công, lại thích độc chiếm, không nói đến chuyện kết hôn cũng không thích yêu đương, thường xuyên lui đến những vùng sâu xa để làm việc thiện nên vẫn còn độc thân đến tận bây giờ.

Mọi người mới vừa nhiều chuyện xong, liếc mắt qua lại kinh ngạc phát hiện, trừ những người vừa nói ở trên, năm ba người có địa vị trong thành phố lại lục tục tới nữa, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều vô cùng ngơ ngác.

Ngay khi các quan khách đang đoán xem tại sao nhà họ Lương lại mời tận mấy nhà hào môn không ở Nam Thị đến đây thì một giây sau, lời của Nguyễn Chính Phi đã lập tức phá vỡ suy đoán của họ.

Nguyễn Chính Phi thấy các bạn cùng các vị trưởng bối mà mình gửi tin nhắn lại đến thật thì rất vui sướиɠ, ông bận bịu quay đầu nói với ông cụ Lương: “Cha, con mời bạn của mình tới, để con giới thiệu với cha nhé?”

Lúc hỏi, trong lòng Nguyễn Chính Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, may là mình gửi tin nhắn muộn nên chỉ có các bạn bè và trưởng bối ở Nam Thị và Lâm Thị đến được, không thì lỡ như tất cả mọi người đều đến, ông sẽ tốn rất nhiều thời gian để giới thiệu đây!

Nãy giờ vẫn hết mực giới thiệu người cho con trai mình, không ngờ người ta đã nằm trên ghế thoải mái từ bao giờ.

Các quan khách: ???

Ông nói gì? Ông mời ai? Ông nói lại lần nữa xem!

Ông cụ Lương dần lấy lại bình tĩnh sau kinh ngạc, đôi mắt tràn ngập sự phức tạp hết nhìn Nguyễn Chính Phi đang cười tươi như một đóa hoa lại nhìn sang ông cụ Lục, sau đó lại nhìn đến những vị khách quý có cùng vai vế hoặc hậu bối rất có thành tựu trong giới kinh doanh, giới âm nhạc, giới ẩm thực, giới thời trang, ông sống mấy chục năm trên đời, lần đầu tiên nghi ngờ ánh mắt nhìn người của mình.

Cả nhà con út quả thật kỳ lạ hơn suy nghĩ của bọn họ.

Lương Thiến Linh lập tức ngẩn người đứng tại chỗ, sau đó, bà ta không thể tin được nhìn Nguyễn Chính Phi đang quen thuộc giới thiệu ông cụ Lương với những người mà cả nhà họ Tống cũng không thể chạm đến rồi lại nghĩ đến Diệp Chí lúc nãy, trước mắt Lương Thiến Linh tối sầm, nửa thân trên run rẩy kịch liệt.

Ánh mắt của những người xung quanh vẫn vô cùng bình thường nhưng Lương Thiến Linh có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình đang bị vây trong đó để bị người ta châm chọc, châm chọc bà ta khi từng nói rằng Nguyễn Chính Phi không có mạng lưới giao thiệp, phải dựa vào nhà họ Lương!

Đến khi bị Lương Tông Kỳ kéo thẳng lên lầu, Lương Thiến Linh vẫn không hết kinh ngạc, thậm chí bà ta còn không dám đối mặt với ánh mắt của những người khác, nỗi sợ bị người ta cười nhạo dâng lên từ tận đáy lòng.

Bà ta chẳng khác nào một con hề đang nhảy nhót hết!

Quý Phi Dương vốn đang ăn bánh ngọt, sau khi nghe Nguyễn Chính Phi nói xong, cậu ta sẵn tiện nghiêng đầu sang nhìn thì một giây sau thiếu chút nữa đã bị nghẹn, cậu ta nhìn dáng vẻ quen thuộc của Nguyễn Chính Phi và mấy người kia, sau đó lại kinh ngạc nhìn về phía Nguyễn Trà: “Nguyễn Trà, tất cả đều là… là nhà của cậu mời tới hả???”

Nếu như đổi lại là nhà họ Lương, nói là do nhà họ Lương mời tới, mọi người cũng chẳng mấy bất ngờ nhưng bây giờ, trên đầu Nguyễn Chính Phi - người đã mời những nhân vật lớn này tới - đã có thể treo hai tấm bảng: “Đến từ thị trấn nhỏ” và “Thất nghiệp ở nhà.”

Mọi người: “...”

Rốt cuộc con rể nhà họ Lương làm cái gì???

Nguyễn Trà đang đưa nước trái cây cho Hứa Nam, nghe thấy câu hỏi, cô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Xem như là bạn của tôi đi.”

Thật ra thì mấy chị, chú, ông này đều là những người sau này đến thuê nhà trong trấn nhỏ, về sau nữa mới từ từ có quen biết với nhà cô.

Máu nhiều chuyện trong người Quý Phi Dương trỗi dậy, dù sao thì tất cả mọi người đều biết cha của Nguyễn Trà đang thất nghiệp ở nhà, cậu ta liếc nhìn thử Phó Thầm, thấy anh đang rất vui vẻ nên chống gan hỏi: “Sao chú biết được bọn họ vậy?”

Không nói đến các vị trưởng bối, chỉ riêng các cô chú ở đây thôi cũng có rất nhiều thành tựu trong lĩnh vực của mình.

Giống như cô Crystal kia, mười mấy năm trước đã chinh chiến ở tận giới thời trang bên Paris, sau khi biến mất mấy năm, năm năm trước cô đã quay trở lại trước công chúng với nhãn hiệu C&C, cho đến nay, vài mẫu váy áo của nhãn hiệu C&C đã có giá lên đến bảy tám chữ số.

Quý Phi Dương hiểu rõ về Crystal như vậy là vì mẹ Quý là fan trung thành của C&C, cậu ta nghĩ, chờ đến khi buổi tiệc kết thúc, cậu ta và cha cùng trở về, mẹ nhất định sẽ thấy vô cùng hối hận vì đã lười biếng để cha tự quyết định.

Nguyễn Trà học dáng vẻ của Nguyễn Chính Phi, cô gãi đầu, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa đứng đắn: “Có người quen với cha tôi khi đi thu tiền thuê nhà, cũng có người quen vì đến nhà tôi ăn cơm chùa.”

Đám người giả bộ lơ đãng nghe lén câu chuyện ở xung quanh: “...”

Thu tiền thuê nhà với ăn cơm chùa?

Cô có thể bịa ra cái lý do nào hợp lý hơn được không!

Vì để chúng tôi không thể thấy sang bắt quàng làm họ, cô cũng khổ tâm phết nhỉ!