Da đầu của cậu tê dại trong 1 khoảnh khắc.
Nguyên Tống ho nhẹ một tiếng, khi nhận ra tâm trạng lo lắng kỳ lạ của mình, cậu lại trở nên khó chịu.
Ai cũng có 1 chút chuyện quá khứ mà! Đàn ông đích thực không được sợ vợ!
Nghĩ như vậy, cậu cảm thấy rất hợp lý mà cầm điện thoại một cách vô cùng tự tin , dựa vào lý do đó mà vẫn tiếp tục xem WeChat một cách cực kỳ cuồng nhiệt.
Vừa bấm vào trang cá nhân của người tiếp theo, cậu liền cảm thấy vai chùng xuống, mang theo vẻ tự hào như mong đợi, cậu nghiêng đầu nhướng mày khıêυ khí©h.
"Anh cmn—"
Nhưng ý nghĩ tiếp tục gây sự đã hoàn toàn mất đi khi có một chút mềm mại chạm vào môi.
Cậu đột nhiên mở to đôi mắt hoa đào, ngây người nhìn đôi môi chỉ còn cách một ngón tay của Bùi Dật, đầu óc trống rỗng.
Tôi dựa --
Mùi thơm của bạch trà và hoa cam quyện với gỗ đàn hương vừa quyến rũ vừa kiều diễm.
Hơn nữa, không biết vì sao, hai người thân mật như vậy cậu cũng không có cảm thấy chán ghét hay khó chịu, thậm chí chạm nhẹ 1 cái liền có chút say.
Thấy cậu bị tình huống đột ngột làm cho sửng sốt, bộ dáng đáng thương như một con báo nhỏ, Bùi Dật cong môi.
Đôi mắt phượng của hắn so với trong sách còn tiêu chuẩn hơn, đuôi mắt hếch lên như hồ nước lạnh, mang theo một đường cong mê người mà lười biếng, khi nhìn chằm chằm người ta có một loại mỹ lệ kinh người.
Một nụ cười khiến Nguyên Tống cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
Này, tại sao người này cố tình cười đẹp như vậy?
Khi Nguyên Tống hừ nhẹ một tiếng mới nhận ra rằng mình đã nín thở suốt thời gian qua, hiện tại lập tức có chút hụt hơi, cậu đột nhiên xấu hổ và tức giận: "Anh mỗi ngày như khổng tước xòe đuôi, việc yêu thích nhất chính là trêu hoa ghẹo nguyệt đúng không!”
Với khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, Bùi Dật cúi đầu nắm lấy tay Nguyên Tống, sau đó——
Anh mang theo sự thân mật và ý vị không rõ cắn nhẹ vào đầu ngón tay của cậu.
Ấm áp, hơi tê, hơi ngứa.
Nguyên Tống sững người trong giây lát, một luồng điện chạy dọc theo xương cụt đến tận gáy, giống như một hồi mở màng long trọng kéo dài bằng một viên ngọc bội tám thước.
Cậu với tính tình ngang ngược, đánh người bằng cả hai tay chưa từng ngán một ai, nhưng giờ phút này lại hoàn toàn mềm lòng, không chừng đυ.ng vào một con mèo sữa nhỏ cũng không thắng nổi.
Nguyên Tống hai mắt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Dật, không biết là giận mình hay giận người, mở miệng cuối cùng chỉ là hừ lạnh một tiếng.
Bùi Dật ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Nguyên Tống, đôi môi bóng loáng có chút hé mở, chậm rãi thở dốc nói: "Đương nhiên là dụ dỗ em."
Rầm một tiếng, lần này không chỉ có hai mắt của Nguyên Tống đỏ bừng, ngay cả má và vành tai cũng đỏ, bị Bùi Dật bạo dạn dọa sợ, giống như một con báo sữa nhỏ chui vào trong ổ, hai mắt trợn tròn thành hoa đào tròn xoe .Sương như chứa cả núi ấm nước êm.
Người trưởng thành 19 tuổi bị đe dọa bởi người 24 tuổi trưởng thành.
Bùi Dật trong mắt hiện lên một tia ý cười, hắn tùy ý nghĩ, đáng thương cho báo nhỏ, chính là dụ dỗ em. Bảo bối, đỏ mặt sắp khóc, không biết có một ngày bị ăn sạch sẽ khóc đáng thương như thế nào, nghĩ đến thôi cũng thấy kích động rồi.
Bùi Dật cụp mắt xuống để che giấu sự chiếm hữu điên cuồng trong lòng, ngữ khí thân mật mà lưu luyến nói: “Anh biết, với tư cách là một người bạn trai hào phóng, anh không nên can thiệp vào chuyện hẹn hò của em, cũng không nên luôn ghen tuông. Nhưng-"
Đối với những con báo nhỏ không vâng lời trong thời kỳ nổi loạn, quy tắc đầu tiên của sổ tay thuần hóa là vuốt lông và giả vờ bị sai.
Giọng điệu của anh ngưng trệ, "Lần trước em nói rõ là sau khi trở về Trung Quốc sẽ cùng tôi đón Tết Trung thu, tôi tan làm sớm đợi em, lại phát hiện em đã đến sân chơi với những người đàn ông khác."
Nguyên Tống vẫn đắm chìm trong trải nghiệm trưởng thành vừa rồi, đầu óc choáng váng, cậu thản nhiên nói: "Cho nên?"
Bùi Dật nhắm mắt lại gượng cười, "Tôi biết... Tôi vẫn luôn thuyết phục mình rằng em vẫn chưa đồng ý ở bên tôi, vì vậy tôi không có tư cách tức giận và ghen tuông."
Với những đường nét trên khuôn mặt thanh tú cùng nụ cười như không cười mà hắn hay sử dụng thật không thể đoán được những gì hắn đang nghĩ.
Lúc này, khi hắn cụp mắt nhìn xuống, trông vừa dịu dàng vừa đáng thương lạ thường, giống như một đóa hoa nhỏ màu trắng run rẩy trong gió lạnh.
Bùi Dật lại ngồi xổm bên giường, nắm tay Nguyên Tống rồi ngẩng đầu nhìn cậu, "Nhưng bây giờ tôi là bạn trai của em, tôi nghĩ, tôi vẫn có lý do và tư cách để ghen."
Anh nắm tay Nguyên Tống sờ sờ lên mặt cậu, mặt mày ôn thuận, thấp giọng dỗ dành: “Sau này khi người khác muốn rủ em đi chơi, họ có thể nhớ đến người bạn trai là tôi hay không. Tôi cũng là đàn ông, cũng sẽ ghen và buồn. "
"Nguyên Tống"
Hắn thốt ra hai từ này bằng một giọng trầm ấp và dễ chịu.
Rõ ràng là ăn mặc tỉ mỉ, chỉnh tề, không có chút nào là ám chỉ ý tứ, nhưng vẫn khiến Nguyên Tống cảm thấy quyến rũ.
Một người đàn ông tiết chế và mạnh mẽ nhưng lại cúi đầu thẳng thắn thừa nhận mình ghen tị, bất kể là ai đều có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ chinh phục du͙© vọиɠ.
Thiếu niên trưởng thành 19 tuổi căn bản không chống cự được thủ đoạn mềm cứng kết hợp này, dáng vẻ hoạt bát thường ngày đã biến mất, chỉ có thể hừ một tiếng rồi ngoan ngoãn nghe lời.
Cần có thời gian gian mới có thể hoàn hồn lại.
Bùi Dật đứng dậy vuốt tóc, trên mặt mang theo nụ cười nhìn nhúm tóc đã được buộc tròn của NguyênTống, lại quay đầu nhìn Tần Văn đang ăn dưa hóng hớt, biểu cảm tươi vui ban nãy liền biến mất.
"A--"
Bùi Dật và Tần Văn đồng thời lên tiếng.
Tần Văn bị sốc bởi tất cả cảnh tượng thái quá ngày hôm nay, và anh dường như có ý tưởng trói Bùi Dật để giải phẫu.
Anh suýt chút nữa đã không nắm nổi bộ dụng cụ y tế, "Chết tiệt, anh kêu tôi đến đây ăn cẩu lương?"
Khi Bùi Dật không ở trước mặt Nguyên Tống, hắn ta không còn vẻ ngoài ôn hòa dịu dàng mà bộ mặt thật sẽ lộ ra ngoài lạnh lùng, hung ác và thâm độc.
“Xem xong rồi thì cầm lấy đồ tốt biến đi.” Anh chậm rãi lấy một ly rượu màu hổ phách từ trong tủ rượu ra lắc lắc, “Nhà họ Bùi không nhận sinh vật thuộc họ nhà khuyển.”
Tần Văn suýt chút nữa xắn tay áo lên, "Anh gọi ai là chó!"
Bùi Dật ưu nhã nhấp một ngụm rượu, "Cậu."
Tần Văn, "..."
Anh không nói nên lời: "Bùi Dật, cậu thật sự thấy sắc quên bạn, ngày hôm nay phải giải thích rõ ràng, cậu đang muốn làm gì?"
Tần Văn nhìn khuôn mặt của Bùi Dật ra vẻ khó hiểu, nói "Không phải cậu đã thèm muốn Nguyên Tống từ lâu sao? Bây giờ thời gian và địa điểm đều thuận lợi, tại sao cậu—"
Bùi Dật rốt cục mở miệng, "Tôi nhất định phải bảo đảm em ấy cuối cùng sẽ thuộc về tôi ——Và đôi khi nửa thật nữa giả nghe có vẻ càng chân thật hơn thực tế, phải không? "
Tần Văn xem xét các từ "phải", "đảm bảo", "cuối cùng" và "nhất định", răng có chút đau, Bùi Dật thực sự rất thích Nguyên Tống, và rất hay lo đươc lo mất.
Vãi, bộ não khi có tình yêu thật ghê gớm, sài thận không sài tim thì có phải tốt không?
Tần Văn nhớ lại những gì Nguyên Tống đã nói, liền hỏi Bùi Dật: "Cậu cùng Nguyên Tống đánh nhau?"
Bùi Dật đặt cốc xuống, "Vận động mạnh có lợi cho việc tiết ra adrenaline, đây cũng là loại tương tự nhất với sự tồn tại của dopamine, sẽ khiến người ta có cảm giác yêu đối phương hơn."
Tần Văn "..."
Tần Văn cả kinh, "Tôi đi, cậu vô sỉ, ! Ngay cả cái này ——"
Bùi Dật nhẹ giọng "suỵt", "Im lặng."
Tần Văn"?"
Bùi Dật gõ đồng hồ, đã mười giờ, "Ba mẹ cậu không dạy cậu sao?"
"Cái gì?"
Bùi Dật phủi phủi áo sơ mi, sau đó nở một nụ cười dịu dàng, hoàn toàn che giấu bản tính lãnh đạm và cao cao tại thượng vừa rồi của mình, nhưng hắn vẫn ác liệt nói: "Dạy cậu - không được quấy rầy cuộc sống hôn nhân của người khác."