Chương 8: Mèo con

Tần Văn, "...wcnmlgb!"

Hắn chạy nhanh ra cửa, mắng: "Anh thật dơ bẩn! Nhìn anh thật dơ bẩn! Nếu có một ngày nhị gia không thèm nói chuyện với anh, anh còn muốn khóc ở chỗ nào!"

Bùi Dật đứng tại chỗ, vẻ mặt không chút thay đổi, môi mỏng khẽ nhếch, ưu nhã nói: "Cút đi."

Tần Văn: "..."

Lúc đang mang giày anh còn không quên phàn nàn về bộ não si tình của bạn mình: "Tôi thực sự bị thuyết phục, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của cậu chỉ vội vàng muốn lao vào ở bên người ta."

Tần Văn vốn là cười nhạo hắn, nhưng đột nhiên trở nên thật sự cáu kỉnh: "Chết tiệt, anh có thể yên tâm, nhưng nếu bị phát hiện anh đang lừa gạt cậu ấy.

Với tính khí của cậu chủ nhỏ của Nguyên gia, cậu—"

Bùi Dịch rũ mắt xuống: "Tôi biết rõ."

Tần Văn lúc mở cửa còn dừng lại, cho hắn một ánh mắt phức tạp không nói nên lời, hồi lâu mới có ý tứ nói: "Bùi Dật, đừng chơi quá trớn."

Anh nhớ lại những gì mình đã học trước đó, cau mày nhìn chằm chằm vào Bùi Dật với vẻ dò hỏi, "Tôi hứa sẽ giúp anh giải quyết vấn đề đó, nhưng tiền đề và điểm mấu chốt là anh không bao giờ được làm tổn thương Nguyên Tống.

Cậu ấy là một đứa trẻ ngoan và tốt, cậu ... Quên nó đi, anh tự hiểu ý của tôi . "

Bùi Dật nhướng mi liếc hắn một cái, ngữ khí nhàn nhạt, "Trừ phi tôi chết, nếu không tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn em ấy."

Tần Văn thở phào nhẹ nhõm.

Với một tiếng cạch rõ ràng, Bùi Dật đặt ly champagne trong tay xuống, tiếp tục bước đi từ phía sau tùy ý vẫy tay chào tạm biệt.

"Bây giờ cậu ấy là đứa nhỏ nhà tôi."

Tần Văn cười lạnh, chết tiệt lão nam nhân vô liêm sỉ với du͙© vọиɠ chiếm hữu đáng ghét.

Nguyên Tống lúc này mới sực tỉnh, căn phòng này cách âm rất tốt, căn bản không nghe thấy hai người bên ngoài tranh chấp, tùy ý liếc nhìn cửa, sau đó nhanh chóng vươn tay áp vào má của mình.

Siêu nóng.

mẹ kiếp mẹ kiếp.

Cậu cắn môi dưới, vừa tức vừa cảm thấy phức tạp, phiền quá đi, lão nam nhân này hôm nay lại dám động đến mình.

Hơn nữa--

Yết hầu của cậu lăn xuống, nhìn đầu ngón tay vừa bị "làm nhục" của mình.

Chậc chậc.

Ngón tay cậu thon dài, làn da trắng nõn non nớt, dùng sức hơi mạnh cũng rất dễ để lại dấu vết, trên đầu ngón tay còn có vết răng rõ ràng.

Chỉ cần cử động nhẹ là có cảm giác đau nhức tê buốt tứ phía dâng lên, đặc biệt là vặn.

Cậu nín thở, nhìn những ngón tay mình như nhìn kẻ thù.

Ngay khi ngón tay cậu ngày càng gần hơn, cánh cửa bị gõ và mở ra.

Cậu vô thức hoảng sợ giấu những ngón tay của mình dưới chăn, không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ và lo lắng khi đang làm chuyện xấu mà bị phát hiện .

Nguyên Tống thậm chí đã quên thói quen bịp bợm, chỉ dùng đôi mắt to hoa đào nhìn hắn chằm chằm, lắp bắp nói: "Anh, anh làm sao vậy?"

Giọng điệu nhão nhão dính dính, giống như một đứa trẻ đang làm nũng.

Bùi Dật đưa đầu lưỡi cọ cọ lên vòm miệng, áp chế suy nghĩ táo bạo trong lòng , cố nén nụ cười dịu dàng, cầm lấy thuốc mỡ trên tủ đầu giường, ra hiệu: "Tôi bôi thuốc cho em."

"Ồ."

Nguyên Tống chỉ dựa vào đó nhìn anh bất động, tỏ thái độ không bạo lực và không hợp tác.

Bùi Dật cũng không tránh né, trực tiếp ngồi xuống đầu giường, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, cánh tay của Nguyên Tống chạm vào cổ tay của Bùi Dật.

Nguyên Tống dường như đã bị sốc đột nhiên co rút lại "Anh tắm nước lạnh à? Lạnh cóng."

Bùi Dật nắm lấy cổ tay của Nguyên Tống, ngăn cản cậu chạy trốn, "Đúng vậy, tôi sợ tôi nhịn không được sẽ dọa đến em."

Nguyên Tống nghi ngờ cau mày, vài giây sau, cậu đưa mắt liếc về một vị trí nào đó, sau đó chửi một câu: "Anh họ Bùi, anh không biết xấu hổ! Ngày nào cũng lưu manh khốn nạn như vậy sao?"

Bùi Dật bất đắc dĩ mà thành khẩn giải thích nói: "Em hiểu lầm, tôi vừa mới uống chút rượu, sợ em không thích mùi rượu."

Đây dường như là phản ứng thái quá của Nguyên Tống.

Nguyên Tống nhướng mày căng thẳng nhìn hắn, cảm thấy hơi khó chịu, đột nhiên hất tay anh ra, trực tiếp kéo áo lên, để lộ toàn bộ thân trên trong không khí.

Cậu khịt mũi, "Anh thoa đi."

Khá lắm, thiếu gia muốn trừng mắt nhìn anh, nếu anh dám làm chuyện không nên làm, vậy thì khà khà.

Bùi Dật bị bộ dạng khıêυ khí©h và hoạt bát của cậu làm cho buồn cười, hiếm khi gợi lên nụ cười ác liệt, vươn đầu ngón tay vuốt ve làn da thắt lưng của cậu.

"ở đây?"

"..."

Nguyên Tống đột nhiên không phòng ngừa a một tiếng, một dòng điện chạy từ thắt lưng đến xương cụt, khiến eo cậu mềm nhũn.

Mắt thấy cậu không cẩn thận sắp ngã xuống giường, cánh tay cường tráng siết chặt lấy eo cậu, giọng nói trầm trầm gần như thổi vào tâm trí cậu "Cẩn thận."

Nguyên Tống bị bịt mắt, thở hổn hển, vô thức chống khuỷu tay ra sau.

Nam nhân hừ một tiếng, nắm lấy khuỷu tay của cậu "Tiểu tổ tông à, ngồi yên 1 chút đi, tôi phải bôi thuốc cho em trước khi em làm loạn."

Nguyên Tống bị hắn gọi là tổ tông không tự chủ run lên 1 cái, chán ghét tặc lưỡi, nghiêng đầu đánh đòn phủ đầu nói: "Tổ tông cảm thấy tay của anh lạnh!"

Cậu tức giận lẩm bẩm, "Còn nữa, đừng gọi tôi như vậy."

Bùi Dật có thiện chí gật đầu thừa nhận sai lầm của mình, cười hỏi: "Như nào?"

Nguyên Tống khịt mũi, sốt ruột nói: "Chính là, cái kia —— anh gọi ai là tiểu tổ tông?"

Bùi Dật thấp giọng cười nói: "Em, Kiều Kiều, em không phải tiểu tổ tông của tôi sao?"

Nguyên - kiêu ngạo khó thuần - Tống tức giận nói: "Đừng gọi tôi như vậy! Nghe như một thằng ngốc!"

Bùi Dật thỏa hiệp, "Tất cả đều nghe theo em."

Con báo lông xù trước mắt không phải chỉ là một tiểu tổ tông ngốc nghếch sao?

Vừa ngọt vừa dễ thương.

Giống như một hạt đậu ngọt khi bị chọc tức.

Nguyên Tống tự giác chiếm ưu thế, tên biếи ŧɦái này không được mạo phạm thân thể tôn quý của mình, vì vậy vị "đại gia" nàynằm trên gối lớn vén chăn đắp sau lưng lên, nói: "Thoa đi."

"Chú quản gia" vòng tay qua eo cậu, bắt đầu chăm chỉ bôi thuốc lên vết bầm tím dưới lưng.

Nhưng Nguyên Tống có rất nhiều chỗ dễ bị nhột trên người, cậu không thể chịu nổi cách bôi thuốc dày vò này.

Theo động tác của ngón tay phía sau, vành tai cậu càng ngày càng đỏ, cho đến khi không chịu nổi nữa, cậu chống khuỷu tay xuống giường, muốn bò về phía trước.

Nhưng Bùi Dật làm sao có thể cho cậu cơ hội trốn thoát.

Một đôi bàn tay to lành lạnh ôm lấy eo cậu, ấn đầu ngón tay vừa phải lên phần eo hóp lại, thô bạo kéo cậu về phía sau.

Nguyên Tống xấu hổ đến nổi giận, mặt đỏ bừng, ôm lấy cái gối lớn tức giận hét lên: "Anh! Buông tôi ra! Tôi không thoa thuốc nữa!"

Bùi Dật lúc này lại trở nên khó xử, một tay ôm eo một tay ngạo nghễ vỗ vỗ mông của cậu "Đừng nháo."

"..."

Sữa mà lúc nãy Nguyên Tống uống có chứa thuốc an thần, nhìn bác sĩ kê thuốc lại chiến đấu với Bùi Dật đã làm cậu cạn kiệt sức lực nên đã ngủ ngay sau khi bị ép thoa thuốc.

Bùi Dật đắp chăn ngay ngắn cho cậu, vươn tay lau nước mắt trên hàng mi dày và mảnh của cậu.

Hôm nay, tôi đã bắt nạt cậu bé đáng thương đến khóc.

Khi khóc, cậu trông giống như một con mèo, trừng to đôi mắt to tròn, nước mắt giàn giụa và cố chấp giữ im lặng, điều này khiến mọi người càng muốn bắt nạt cậu ấy hơn.

Bộ dạng ngủ thϊếp đi sau khi khóc bây giờ cũng giống như một con mèo con cuộn tròn với cái đuôi đươc ngậm trong miệng sau khi bị bắt nạt.

Bùi Dật đứng trước giường cậu hồi lâu, nhìn Nguyên Tống với đôi mắt càng ngày càng sâu thẳm, cuối cùng anh cúi đầu đặt lên trán Nguyên Tống một nụ hôn mềm nhẹ lại thương tiếc.

"Ngủ ngon, Kiều Kiều."

Anh trở lại phòng làm việc, ngồi xuống bàn, mở cuốn sổ, cầm bút viết vài dòng.

Nét chữ sắc bén cứng cáp như móc sắt, từ từ viết lên tờ giấy.

“21 tháng 8 năm 202X

Tìm thấy con báo nhỏ của tôi.

Tôi rất muốn bắt nạt em ấy, hôn em ấy, dụ dỗ em ấy, làm em ấy khóc, khóc không thở nổi, khóc vào lòng tôi, sau đó ôm lấy con báo nhỏ, để con báo nhỏ chỉ dựa vào tôi, thuộc về tôi - Triệt để. "

Xoạt-

Ngòi bút sắc đến mức làm rách giấy, mực đen lan ra cả trang giấy.

Dưới lớp mực đen dày, mơ hồ có thể nhìn thấy hai chữ thâm thúy kiêu ngạo, mang tính chiếm hữu cùng hung hãn mạnh mẽ——

"của tôi."