Chương 4: Ghen ghét

Khi đón Nguyên thiếu gia thì trời đã tối, khi trở về tắm rửa và sấy tóc thì đã 8 giờ, trời cũng tối hẳn.

Bùi Dật rửa sạch cốc sữa, mặt mày giãn ra với một nụ cười lười biếng.

Làn nước ấm áp từ từ trượt xuống ly thủy tinh, anh rút khăn giấy chậm rãi lau vết nước trên ly.

Sau khi lau sạch những giọt nước, anh đặt chiếc ly trước mặt, cẩn thận quan sát một lúc, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa miệng ly.

Ánh sáng ấm áp phản chiếu trên ly, khiến anh nhớ đến người vừa rồi cầm ly——

Nguyên Tống cầm ly sữa trong tay xoay vài vòng - lúc căng thẳng cậu thích làm những động tác nhỏ, giống như một con vật nhỏ bồn chồn, đáng thương mà đáng yêu.

Sau khi bị nhắc nhở, mặc dù cau mày rất không vui, nhưng có lẽ cậu ấy đã mềm lòng, ngoan ngoãn uống cạn ly sữa ấm.

Bùi Dật nghĩ đến Nguyên Tống cầm cốc và uống sữa một cách miễn cưỡng và lúng túng, liền khiến trái tim anh bủn rủn.

Nguyên Tống tựa hồ cố ý làm nũng, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cái gì? Đàn ông thuần khiết không uống thứ sữa này."

Cậu nhăn mặt suy nghĩ, mái tóc lòa xòa quanh má dính vào vết sữa ở khóe miệng, khi cậu tròn xoe đôi mắt hoa đào trông cậu giống như một chú cáo con đang huýt sáo bú sữa.

Dễ thương quá, muốn cắn.

Mặt khác, Bùi Dật, người ở bên cạnh, có thể miễn cưỡng chống đỡ lớp mặt nạ hoàn hảo và dịu dàng của mình, tiếp tục giả vờ là một kẻ đạo đức giả xinh đẹp.

Hắn ta đâu biết rằng con ác quỷ trong lòng hắn ta lúc nào cũng gầm thét, bộc lộ bản chất bẩn thỉu, hoang tưởng và đầy du͙© vọиɠ của mình.

Bùi Dật thở ra một hơi, hạ thấp du͙© vọиɠ phàm tục trong mắt xuống, vuốt ve miệng ly.

Đột nhiên, anh buông tay.

"Bang--"

Ly vỡ vụn dữ dội, vụn thủy tinh bắn tung tóe khắp sàn nhà.

Bùi Dật sắc mặt bình tĩnh ôn hòa, tỉ mỉ rửa tay, lúc đi ngang qua chiếc ly vỡ, anh tùy tiện ném khăn giấy đã lau chiếc ly vào thùng rác.

Anh không nhìn lại mảnh thủy tinh vỡ nữa, không chút để ý cắn răng bỏ đi, "Tôi thật ghen tị."

Ghen tị vì chiếc cốc có thể được cầm trên tay.

Ghen tị với bất cứ thứ gì bắt gặp ánh mắt của người đó.

Ah.

Cánh cửa bị mở ra.

Nguyên Tống cuộn tròn trong chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình bò ra ngoài, dụi dụi mắt như mộng du, "Tôi đói bụng."

Đầu tóc rối tung, khuôn mặt đỏ bừng, sau khi ngáp một cái, đôi mắt hoa đào phủ đầy sương nước, cả người mềm nhũn.

Bùi Dật đi tới, dừng lại một chút, sau đó xoay người trở lại phòng bếp, "Đi phòng khách xem TV một chút, tối nay ăn sukiyaki."

Nguyên Tống, "Ồ."

Cậu chìm vào giấc ngủ, việc của mình và bạn trai đều vứt ra sau đầu.

Nguyên thiếu theo chủ nghĩa đại gia rất vui khi được Bùi Dật phục vụ ở đây, vì vậy cậu quyết định thị uy và bắt nạt Bùi Dật ngay tại nhà của hắn, rồi mới tính bước tiếp theo.

Dù sao, trước khi đi ngủ, Bùi Dật đã bảo ai đó kéo chiếc xe hư cho cậu rồi.

Ví tiền, tài liệu và điện thoại di động bị vứt trên xe sẽ được lấy về.

Đó là khi mọi thứ được rõ ràng.

Cậu nhìn thấy những mảnh thủy tinh trên mặt đất, cau mày, "Dật, anh có ngốc không? Anh thậm chí còn không thể cầm ly?"

Ngay khi cậu vừa ngủ một giấc dài , cảm giác khó chịu liền biến mất, và tất cả những gì còn lại là sự kiêu ngạo và tùy ý của mình.

Cậu vừa mở miệng liền ngáp một cái, "Ném nó đi, thật chướng mắt , lỡ đâu nó cắt trúng tôi thì sao."

Bùi Dật đang thu thập nguyên liệu nấu ăn.

Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi ở nhà, chiếc sơ mi vải lanh được sơ-vin gọn gàng trong chiếc quần tây sẫm màu, lười biếng lại tự phụ.

Nghe vậy, anh chống người lên bục liếc nhìn Nguyên Tống.

Chiếc áo sơ mi hơi mở ra do chuyển động, bờ vai thanh lịch và mạnh mẽ, cho thấy sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành ở mọi khía cạnh.

"Kiều Kiều sợ tôi sơ ý giẫm phải sẽ bị thương sao?"

Nguyên Tống nghiến răng cáu kỉnh, "Đừng gọi tôi như vậy! Thật phiền phức! Tôi là ông nội Nguyên của anh!"

Nguyên Tống luôn cứng rắn nhưng rất dễ mềm lòng, Bùi Dật nhướng mày làm như không nhìn thấy vành tai đỏ ửng của cậu, "Được rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ thu dọn ngay bây giờ—"

Anh khởi động robot quét nhà, nhướng mày đùa giỡn nói: "Tôi rất có đạo đức, tôi sẽ giúp Kiều Kiều thu dọn mọi thứ trong nhà. Kiều Kiều có thể cố gắng kiếm tiền nuôi tôi không?"

"..."

Nguyên Tống bị sự vô liêm sỉ của người đàn ông này làm cho sững sờ, cậu thậm chí còn không nghe rõ giọng nói của chính mình, "Anh, anh đang nói cái quái gì vậy?"

Bùi Dật nói rất bình tĩnh và rõ ràng, "Tôi nói trong tương lai nếu em làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi gia đình, tôi sẽ ngoan ngoãn đợi em ở nhà, tôi sẽ đợi em ở cửa đến khi em đi làm về.

Nấu cơm cho em, tắm cho em, cưng à—“

"Im miệng im miệng!"

Bùi Dật cười như con cáo lớn, nhìn Nguyên Tống với đôi mắt đầy sự mong đợi: "Từ nay về sau, gia đình chúng ta sẽ phụ thuộc vào em."

"..."

Sau khi con cáo già chơi đùa với bé hổ con, lại an ủi nó: "Vào phòng khách nghỉ ngơi một lát đi, trên tivi có cái mà em thích..."

Nguyên Tống không nghe rõ lời nói, cậu chỉ cảm thấy việc nuôi 1 gia đình đang đè lên đôi vai 19 tuổi của mình, mê man đến phòng khách.

Khi tỉnh lại từ chiếc ghế sô pha, cậu nhìn lên và nhận ra chương trình đang phát trên TV.

Nguyên Tống: "Dật! Ý anh là sao? Anh! Anh thật ngây thơ! Thiếu gia rất trưởng thành!"

Bùi Dật dỗ dành thiếu niên mười chín tuổi trưởng thành, "Không thích sao? Tôi giúp em tìm cái khác?"

"...."

Nguyên Tống liếc nhìn Cu Shin đang lắc mông trên màn hình, ủ rũ khịt mũi: "Quên đi, tốn nhiều công sức như vậy."

Hai mươi phút sau.

Bùi Dật gọi "chàng trai trưởng thành 19 tuổi bị ám ảnh bởi Cu Shin ngây thơ" vào ăn cơm, và hắn đã phải cố gắng gọi ba lần mới thành công.

"Mau ăn đi, ăn trễ sẽ hại cho dạ dày."

Nguyên Tống sốt ruột “Ồ”, ngồi xuống bàn chặc lưỡi, “Không đẹp chút nào, hừm—— thật ấu trĩ. "

Bùi Dật cố nén nụ cười trong mắt, thấp giọng dỗ dành người, "Đúng vậy, ấu trĩ, Kiều Kiều nhà ta không thích xem."

Vừa nói, anh vừa đưa tay gắp cho Nguyên Tống một đũa nấm: "Không phải em thích ăn sao? Ăn nhiều đi."

"..."

Nguyên Tống dừng một chút, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, "Anh không biết sao? Tôi không thích nấm đâu."

Bùi Dật sắc mặt nhất thời trầm xuống, trong nháy mắt liền trở lại dáng vẻ dịu dàng ôn nhu, Nguyên Tống thậm chí hoài nghi mình bị lóa mắt.

Hắn cụp mắt xuống đầu ngón tay run rẩy, bất đắc dĩ cười nói: "Khi em bị mất trí nhớ sau ba ngày tôi mới tìm được em, thực xin lỗi, nhất định là đã nhớ lầm."

Nguyên Tống vẫn nghi hoặc nhìn anh, "Trông sắc mặt anh xấu như vậy, có phải anh bị bệnh không? Nhưng nói đến nấm, thực sự rất khó ăn."

Bùi Dật nhéo chiếc đũa, "Có lẽ. . . Em nói thích nấm chỉ để trêu tôi một chút thế mà tôi liền tin."

Nguyên Tống nói "ah", cắn đũa và vặn lại, "Không thể nào, tôi chưa bao giờ nói dối ai cả—"

Cậu hừ một tiếng, nhướng mày nói tiếp: "Tôi ghét nhất chính là dối trá, nếu như biết được có người dám lừa gạt tôi —— "

"Làm sao?"

Nguyên Tống hừ một tiếng, "Vậy thì hành hạ người đó một chút, để cho kẻ dối trá đó mất đi thứ hắn quan tâm nhất."

Cậu cười một cách ngạo mạn và liều lĩnh, giống như một con quỷ nhỏ vẫy đuôi hình tam giác, nhẹ giọng kết án người đó, " Vì nó xứng đáng."

Bùi Dật rũ mắt xuống, ậm ừ, ngữ khí rất nhẹ, "Tôi tuyệt đối sẽ không lừa em."

Bởi vì anh ta sẽ để những lời dối trá trở thành hiện thực trước khi Nguyên Tống phát hiện ra.

Đúng vậy...