Chương 3: Là của tôi

"..." Bực mình.

Phổi của Nguyên Tống muốn nổ tung, cảm giác như thể đấm vào bông.

Ai đây?

"Đừng làm loạn " Bùi Dật ngữ khí ôn nhu nói, "Vừa rồi bên ngoài mưa, tắm xong còn đi chơi, muốn phát bệnh sao?"

Vừa nhắc tới, Nguyên Tống mới phát hiện trên người chỉ quấn một cái khăn tắm lớn, vội vàng đi ra, đầu tóc ướt sũng.

Cậu hít sâu một hơi, dưới mái hiên ba lần đều phải cúi đầu, nhưng cậu phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, cuối cùng không chịu nổi nữa.

"Bùi Dật, anh cứ bình thường đi!"

Cậu híp mắt, hất bàn tay của Bùi Dật không biết từ lúc nào đang đặt trên eo của mình ra: “Đừng chạm vào tôi.”

Tóc cậu ướt sũng vén ra sau đầu, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt, lông mày và ánh mắt sắc bén và vô cùng xinh đẹp, lông mày nhướng lên tức giận dường như cũng rất kiều diễm, giống như một con báo nhỏ có răng có vuốt.

Bùi Dật ngược lại là có dũng khí, chỉ nhướng mày bình tĩnh cười cười, vươn tay xoa xoa lỗ tai của cậu, "Được, tôi không bắt nạt em nữa, lau khô tóc rồi đi ngủ."

Khi Nguyên Tống được đưa vào phòng ngủ, cậu vẫn đang suy nghĩ về hai từ này——“Bắt nạt”, càng nghĩ càng thấy sai.

Giọng điệu và hành động của tên họ Bùi không có vẻ gì là đang thực sự nhận thua mà giống như đang… dỗ dành con nít.

"..."

"Đừng cắn chính mình."

Bùi Dật đưa tay ra, dùng sức nhéo cằm cậu, lông mày và ánh mắt âm trầm, hắn thực sự rất tức giận.

"Em không vui liền nói, vừa tức giận, nói cho tôi biết là ai đắc tội em, tôi giúp em giải quyết, đừng tự mình làm đau."

Nguyên Tống chậc lưỡi, bản thân cũng không để ý, tuy cảm thấy phiền phức nhưng lại thích cách đối xử như vậy, đây là lần đầu tiên bị mắng.

Phiền.

Cậu nhăn mũi, người đàn ông đè chặt môi dưới của cậu dụi dụi như vừa cảnh cáo, vừa đe dọa, vừa như dỗ dành một chú cún con.

“Hiểu rồi?” Bùi Dật ngữ khí lạnh lùng mà hung ác.

"..."

"Ừm?"

Nguyên Tống mím môi nhìn xung quanh.

Cậu ngồi ở mép giường trong phòng ngủ, nhìn cách bài trí có thể đoán được đây là phòng ngủ chính của Bùi Dật, màu sắc chủ đạo là màu xám, trang nhã.

Giờ phút này, so với bên ngoài mưa to gió lạnh, trong phòng ấm áp sạch sẽ, không có mùi mưa to nồng nặc, thay vào đó là sữa tắm mùi hoa cam của Bùi Dật mà cậu vừa sử dụng.

Hương thơm đặc biệt.

Cậu phàn nàn trong lòng như một cô gái nhỏ, hum.

Vì vậy, cậu miễn cưỡng ngước mắt lên, "Ồ."

rất tuyệt.

Thiếu gia nhượng bộ cũng cần giữ thể diện, muốn mềm mỏng cũng không được.

Điều này làm cho Bùi Dật sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày, nụ cười càng thêm ấm áp, dỗ dành: "Em là người ngoan nhất, cởi ra đi."

Nguyên Tống theo bản năng bĩu môi, phản bác nói: "Anh mới là người ngoan."

"Tốt" giống như dỗ chó con, đây không phải là một từ hay trong từ điển của Nguyên Tống.

Khoan- "Anh nói cái gì?-"

Cậu giật mạnh chiếc khăn tắm lớn trên người rồi nhìn Bùi Dật như thể đang nhìn một tên biếи ŧɦái có âm mưu ác độc.

Giọng nói của Bùi Dật rất dịu dàng, "Chẳng lẽ Kiều Kiều luôn muốn được tôi ngưỡng mộ?"

...

Nguyên Tống: ?

Cậu liếc nhìn xuống chính mình, thân hình bình thường.

Anh em chơi đá bóng, đi tắm mồ hôi nhễ nhại, có khi không thèm cột khăn tắm.

Ai chưa thấy ai a.

Muốn nói rằng một giờ trước, cậu vẫn còn có giữ cái suy nghĩ ngốc nghếch, nhưng bây giờ——

Cậu nghiến răng, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, giật lấy áo choàng tắm trong tay, vẫy tay đuổi hắn ra ngoài, "Đi qua một bên."

Sau khi đóng cửa và thay quần áo, Nguyên thiếu gia mới cho người vào.

Bản chất con người là bẩm sinh, da mặt dày một chút cũng không thấy khó chịu chút nào, thoải mái nép vào ghế sô pha trong phòng ngủ.

Liền quay về làm 1 tiểu thiếu gia được cưng chiếu.

Cậu mở một mí mắt, nhìn Bùi Dật đã quay lại trên tay còn cầm thứ gì đó, đang từ từ đi về phía sau cậu——

“Chết tiệt, đừng có chạm vào tóc của tôi—“

Nguyên Tống trực tiếp ngồi dậy trên ghế sô pha, giật lại tóc từ tay Bùi Dật, mái tóc này rất quý đó.

Bùi Dật dùng bàn tay hơi mát của mình nhéo gáy của cậu, nhìn chàng trai giống như con mèo lớn lười biếng nhảy dựng lên.

"Em đang tìm thứ gì à?"

"Bùi Dật, anh, anh, anh còn dám đυ.ng vào tôi!"

"Anh thật không biết xấu hổ!"

Dù Nguyên Tống có nhảy cẫng lên như thế nào thì cậu ấy vẫn bị Bùi Dật một tay khống chế nên đành phải ngồi yên để hắn sấy khô tóc cho cậu.

Hai người chuyển sang một chiếc ghế sofa khác, đối diện là một tấm gương lớn.

Bùi Dật đưa ngón tay vuốt ve mái tóc của Nguyên Tống, khi hắn cụp mắt xuống, khóe môi cong lên thành một nụ cười dịu dàng, đôi mắt hẹp và lãnh đạm nhuốm vẻ dịu dàng.

Nguyên Tống tình cờ ngước mắt lên vô tình nhìn thấy hình ảnh của hai người trong gương.

Mái tóc của cậu ấy giống như một thứ gì đó quý giá vậy, được người đàn ông nắm trong tay, tỉ mỉ chăm sóc, lại còn thoa tinh dầu thơm nữa đó!

Nguyên Tống không nói nên lời, không giống đàn ông chút nào.

Style của Nguyên Tống rất đẹp , nhưng tay nghề hơi thô, nếu là cậu, nhất định lười sấy tóc một chút, cứ mặc kệ, lát nữa sẽ tự mình làm.

Cậu có chút không thoải mái, trong nháy mắt liền bắt đầu tìm lỗi, "Chậc chậc, anh xem này, tóc này chia sai rồi."

"..."

Cậu tiếp tục gây sự, "Anh không tò mò sao? Tại sao lại như thế này? Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không thành thật rồi——"

Cậu ấy lười biếng cà lơ phất phơ nói giọng Bắc Kinh, sinh ra trong một khu phức hợp ở Bắc Kinh, khẩu âm có chút đặc biệt trong lời nói của cậu.

Rất dễ nghe, nhưng cũng rất đặc biệt.

Nở nụ cười hóm hỉnh, cậu nhìn mọi người bằng đôi mắt đào hoa.

Bùi Dật vặn cằm Nguyên Tống để cậu đối mặt với gương, sau đó nhướng mày và nhìn thẳng vào cậu ấy trong gương.

Bùi Dật cười, tà khí bị áp chế dưới chiếc kính gọng vàng đắt tiền từ từ lan tràn ra, khuôn mặt anh tuấn như ngọc, nụ cười như gió xuân, "Trách anh."

Hắn chớp chớp mắt, gằn từng chữ: "Có trách anh không chăm sóc tốt mái tóc của Kiều Kiều."

Dừng một chút, thanh âm của hắn trầm thấp thân thiết, giống như là hứa hẹn: "Sau này, tôi nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt."

Giọng điệu của hắn ta lưu luyến mà quyến rũ, đuôi mắt hơi nhếch lên, mang theo mị lực, hắn ghé sát tai Nguyên Tống, "Bất quá, Kiều Kiều dù thế nào cũng vẫn rất đẹp."

"Nguyên Tống, mặc kệ em biến thành cái gì, tôi đều thích."

Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng bên tai Nguyên Tống, giống như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Tâm trí của Nguyên Tống tràn ngập đôi mắt đen không gợn sóng và trong veo của Bùi Dật.

Cậu đột nhiên xuất thần trong giây lát, giống như trước đây có người cũng từng như vậy, lặng lẽ nhìn mình trong yến tiệc ồn ào.

Cậu không còn cười nữa, thản nhiên "ừ" một tiếng, giống như không nghe thấy gì.

Bùi Dật cuốn cổ tay áo đã ướt sũng lên, nhẹ nhàng tiếp tục sấy tóc, hai người nhất thời không nói nên lời.

Nguyên Tống trầm mặc một hồi, đột nhiên kéo lấy tay áo của Bùi Dật, ngữ khí rất nhẹ, "Bùi Dật, tôi nói thật, anh không thấy sao? ——Tôi thực sự bị mất trí nhớ, tôi không thể nhớ bất cứ điều gì. "

"Tôi không biết anh là ai, cũng không biết chúng ta xảy ra chuyện gì."

Khuôn mặt của cậu lúc này tràn đầy phiền muộn và một chút thù địch, cậu bực bội vén tóc, "Tôi thậm chí còn không biết mình là ai."

Nhìn cậu thật đáng thương, nhưng bất cứ ai tỉnh dậy và không nhớ đến cái rắm gì cũng sẽ hoảng sợ.

Chỉ là vị thiếu gia này có thể giả vờ, nhưng hiện tại trước mặt Bùi Dật lại nửa che nửa mở.

Những lời này vang vọng, nhưng Bùi Dật không trả lời.

Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng vù vù của máy sấy tóc.

Cậu mím môi làm ra vẻ mặt ủ rũ nhưng bên trong lại tỉnh bơ thầm nghĩ cmn tôi không để ý, ha ha, chờ ăn uống no say tôi——

Một bàn tay ấn vào đầu cậu.

Lực không quá mạnh, giống như một đứa trẻ nổi cơn thịnh nộ, có chiếm hữu cùng sự thân thiết, cho người ta cảm giác an toàn ấm áp.

Nguyên Tống ăn mềm không ăn cứng, cậu bị làm cho giật mình, khi Bùi Dật nghiêng người ôm lấy cậu, cậu vẫn chưa phản ứng lại.

Khoảng cách giữa hai người được kéo gần.

Câu hỏi đầu tiên của Bùi Dật là, "Em có sợ không?"

Nguyên Tống, "Cái gì?"

“Tôi hỏi em có sợ hay không ——” Bùi Dật cẩn thận liếc cậu một cái, “ Kiều Kiều của chúng ta rất nhát gan, cho nên phải dỗ dành , phát hiện chính mình không nhớ gì cả nhất định sẽ kinh hãi."

“Đừng sợ,” anh cúi đầu hôn lên mi mắt của Nguyên Tống, “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

"..."

"Ừm."

“Nhưng tôi không nhớ gì cả…” Anh không cảm thấy khổ sở và thương tiếc sao?

Nhiều khi người mất trí nhớ rõ ràng mới là người đáng ra phải chịu oan ức và sợ hãi nhất, nhưng những người xung quanh lại đổ lỗi cho người mất trí nhớ, lên án người đó đã quên đi những ký ức tốt đẹp trong quá khứ.

Bùi Dật cúi đầu mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng, "Không sao, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, cùng nhau tạo nên những hồi ức mới."



Mấy phút sau, Bùi Dật đi ra, chậm rãi đóng cửa lại, lẳng lặng đứng ở cửa một hồi.

Hắn nhắm mắt lại, không tự chủ được dựa lưng vào cửa, trượt một chút ngồi xuống, ánh đèn mờ ảo, hắn đột nhiên giơ cánh tay lên che tầm mắt, duy trì động tác này một lúc.

Hồi lâu sau, hắn cười nhạt một tiếng, không để ý đầu ngón tay vừa hưng phấn vừa run rẩy, ngữ khí khàn khàn, áp chế tình cảm điên cuồng đáng sợ.

"Nguyên Tống, là em tự mình chạm vào trái tim của tôi..."

"Vậy nên em phải là của tôi."