Chương 2.2: Về nhà

Sau đó, Nguyên Tống có một cảm giác mát mẻ và mềm mại, lập tức Bùi Dật lùi lại phía sau. Anh sờ sờ miệng mình, cảm thấy mình sắp bị xé toạc ra vì sốc.

Vừa rồi... Bùi Dật hôn mình.

hôn mình...

hôn...

Người con trai thẳng như ống thép - Nguyên Tống nghe thấy tiếng tam quan của mình sụp đổ, tên lưu manh bại hoại này lại dám hôn mình !

Điều đáng sợ nhất chính là cậu lại không cảm thấy chán ghét, thậm chí còn bình luận 1 phen — tốt, nó khá mềm.

Nguyên Tống sốc đến mức quên cả chửi rủa.

Chẳng lẻ tôi cong rồi ?

"..."

Bùi Dật nhìn Nguyên Tống đang sững sờ, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự si mê và điên cuồng, Nguyên Tống vốn có ngoại hình quyến rũ, thêm vẻ ngoài ngỗ nghịch và cáu kỉnh lại càng khiến cậu trở nên bướng bỉnh và dễ thương hơn.

Vẻ đẹp và sự quyến rũ của cậu được thể hiện trong từng chi tiết, xương mắt cá chân trắng và nổi bật, đôi chân thẳng thon thả, vòng eo thon gọn và một nốt ruồi nhỏ màu đỏ bên cạnh hầu kết.

Với sự phù phiếm của người thanh niên say rượu và suy đồi, chỉ cần một cái nhìn tùy tiện, liền hiểu ngay cái gì gọi là - “Mười dặm hoan tràng, ngợp trong vàng son”.

Từng có người trong lúc uống rượu nói bậy bạ, Nguyên Tống là loại anh trai kiêu ngạo ác độc, nên đặt cậu dưới thân , để cho cậu khóc, để cậu van xin.

Đương nhiên, cái tên vừa nói lung tung trong chớp mắt đã bị cha hắn đóng gói ném ra nước ngoài trước trời sáng.

Bùi Dật nhìn Nguyên Tống, người được vô số người thèm muốn, lúc này với đôi mắt anh đào mở to và vẻ mặt thờ ơ, trái tim hắn vừa đau vừa mềm.

Ôi, Kiều Kiều của tôi, dễ thương quá.

Nguyên Tống thờ ơ xuống xe.

Lạnh nhạt nhìn Bùi Dật đưa anh về nhà, vừa tới nhà đã hất tay Bùi Dật ra rồi lao vào phòng tắm.

Cậu cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại.

Nước từ vòi hoa sen bắn tung tóe xuống, Nguyên Tống đang cầm điếu thuốc, trầm ngâm suy nghĩ tiếp theo nên làm gì đây?

Lúc đầu mất trí nhớ, tiếp theo lại bị một nam nhân tự xưng là bạn trai, điện thoại báo hỏng, xe ngập nước, trong đầu chỉ có duy nhất tên là Nguyên Tống ——

Ồ, và số cccd, vừa được người nào đó đọc trôi chảy.

Từ điểm này có thể nhìn ra, Bùi Dật có lẽ thật sự hiểu rất rõ về mình, có lẽ - anh ta thật sự là bạn trai của mình?

Không thể.

Tôi là thẳng nam sắt thép.

Có tiếng gõ cửa "Cốc cốc ——", chắc là Bùi Dật đợi cậu đã lâu mà không thấy cậu đi ra ngoài, cho nên tới gọi.

Nguyên Tống hít một hơi thật sâu và im lặng.

"Cốc cốc cốc --"

Tiếng gõ cửa vẫn đều đều theo tiết tấu, vài ba lần.

Giống như tên Bùi Dật kia, một tên cặn bã lịch sự có thói quen sạch sẽ và hay nói khoác.

Bề ngoài, hắn ta là một người đàng hoàng, tao nhã và dịu dàng, nhưng thực chất hắn ta là một kẻ tàn ác, nhẫn tâm và là một con thú mất trí.

Cậu ấy chỉ biết ... đợi đã! Làm sao cậu có thể hiểu rõ tính khí của Bùi Dật như vậy?

“Còn không đi ra ngoài?” Bùi Dật nhẹ giọng nói: “Em không bị ngã đấy chứ?”

Nguyên Tống trong lòng thả lỏng, hắn tựa hồ rất ôn nhu, là một người dễ bắt nạt , đại khái sẽ không ——

Bùi Dật nhẹ nhàng cười, "Được, vậy tôi sẽ cho người phá cửa, cõng em ra ngoài trước sự chứng kiến của mọi người, được chứ?"

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hình như là muốn gọi điện thoại cho người.

Nguyên Tống nhìn chằm chằm, không nghi ngờ gì về tính xác thực trong lời nói của Bùi Dật, trong đầu cậu lướt qua cảnh bị bế ra ngoài.

Nắm đấm của cậu cứng lại.

Sau đó, cậu đột ngột đứng dậy, dập tắt tàn thuốc trên tay, tức giận mở cửa bước ra ngoài.

“Ra rồi à?” Bùi Dật đứng ở cửa, trong tay cầm một cái áo choàng tắm, nhìn thấy Nguyên Tống bước ra, không khỏi có chút kinh ngạc.

Nguyên Tống vẻ mặt thờ ơ.

Vẻ mặt Bùi Dật không chút thay đổi, hắn đưa tay ra nắm lấy tay Nguyên Tống và bước đi.

"..."

Tiểu công tử cáu kỉnh muốn ăn uống nhưng trước tiên nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt trước mặt, trong lòng thắt lại.

Sự trong trắng của ông đây thực sự không thể bị phá hủy, hey!

Cậu híp mắt nói: "Đừng hòng chạm vào tôi, nếu không tôi đánh cho anh rụng cả răng."

Một lúc lâu sau, Bùi Dật chậm rãi ồ lên một tiếng, ánh mắt đảo qua bàn tay đang nắm chặt khung cửa.

Ngay trước khi Nguyên công tử thẹn quá hóa giận, Bùi Dật chớp mắt chậm rãi nói: "Kiều Kiều à, tôi rất sợ đó."

Hắn nói xong, đại khái là bị chính mình chọc cười, không khỏi cười nhẹ một tiếng.

Hắn rất chân thành nhìn thiếu gia đang tức giận với đôi mắt đỏ hoe, âu yếm thương yêu nói: "Thực xin lỗi, chúng ta làm lại lần nữa được không?"

"Kiều Kiều, tôi sẽ ngoan, lần sau nhất định sẽ không cười."