Chương 32: Cuộc sống về đêm thật... đẹp

Nguyên Tống ở nhà Bùi Dật những ngày qua, đã nhàn rỗi đến mức nổi bọt.

Mà cũng không biết vì sao, hiện tại nhìn thấy Bùi Dật, cậu có chút bực bội, trên mặt có chút nóng lên.

Nhất là cái tên Bùi Dật, thân là đàn ông đã 24 tuổi, lại rất không biết xấu hổ, luôn muốn dính lấy cậu.

Còn cmn nói rằng hắn phải quan tâm đến cảm xúc của cục cưng.

Giảo biện việc trợ lý ở công ty nói đối với em bé phải hôn hôn ôm ôm nhiều một chút, nhưng cmn cậu đã mười chín!

Tức đến bốc hơi!

Vì vậy, khi nhận được cuộc gọi của Trì Uyên, cậu đã suy nghĩ một lúc liền đồng ý.

Đại ca đã trưởng thành lắm!

Đại ca muốn có một cuộc sống về đêm!

hehehe.

Sau khi được tài xế nhà họ Bùi đưa tới, cậu nhìn người đeo khẩu trang nhìn không thấy mặt trước mắt, không nói nên lời: "Cậu là tội phạm bị truy nã à?"

Trì Uyên cười nói: "Không có, hôm nay em bị cảm, anh làm sao ra ngoài... Tên đó không cho anh liên lạc với em sao?"

Nguyên Tống nhíu mày "Tôi cùng hắn không có quan hệ gì, tôi đi ra ngoài còn cần hắn đồng ý sao?"

Trì Uyên nói: "Cãi nhau sao? Có một câu nói không biết có nên nói hay không."

Nguyên Tống "?"

Nguyên Tống "Nói."

Trì Uyên nói ra: "Em thấy anh rất nghe lời hắn, anh không để ý sao? Ngày hôm đó hắn tới, sự chú ý của anh lập tức chuyển sang hắn.

Hơn nữa, khi hắn đưa ra quyết định thay anh hoặc thậm chí còn từ chối em, anh cũng không phản kháng."

Nguyên Tống "..."

Nguyên Tống không vui "Ai nghe người chó kia nói? Huống chi, cậu mù, không thấy tôi mắng hắn sao?"

Trì Uyên thở dài một hơi "Em cảm thấy anh giống như làm nũng a... Hơn nữa em cảm thấy anh rất thích hắn, có phải hay không có quan hệ?"

"..."

Trì Uyên mới lạ nhìn anh trai cool ngầu với đôi tai đỏ bừng và khuôn mặt lạnh lùng "Phải không? Em nghĩ hôm đó hai người sẽ hôn nhau trước mặt em."

Nguyên Tống mặt mày khó chịu, không kiên nhẫn cắt đứt lời nói: "Mẹ kiếp."

Trì Uyên cố ý không nói nhiều nữa.

Hai người quay lại và đến một con hẻm.

Nguyên Tống cũng đè nén trái tim hỗn loạn của mình, nhướng mày hỏi: "Phòng đấu quyền anh ngầm ở đâu?"

Giọng nói vừa dứt, một góc đầy bụi cặn dầu thùng xăng kêu cọt kẹt, một con mèo hoang màu đen đột nhiên kêu meo meo, đi qua trong con hẻm bẩn thỉu lầy lội, sau đó lộ ra một gian nhỏ chỉ cho phép một người chui vào.

Trì Uyên nói: "Đi xuống đây."

Nguyên Tống tặc lưỡi tò mò nhìn những vật trang trí xung quanh, nó giống lối vào của một hầm trú ẩn phòng không dưới lòng đất ở một quốc gia nào đó trong Thế chiến thứ hai.

Cuối cùng khi họ thật sự bước vào phòng đấu, bên trong náo nhiệt, từng tiếng hét ầm ĩ như một khu chợ.

Võ đài quyền anh ngầm mờ ám ít ánh sáng, các võ sĩ bên trong đều là những kẻ muốn tiền không muốn mạng hoặc đến để trút giận.

Các nhân vật trong khán phòng đều ăn mặc chỉnh tề, đeo mặt nạ, bên cạnh chiếc ghế rộng êm ái y hệt nhau là một ly rượu, chất lỏng màu hổ phách trong đó đang lắc lư, mang theo hơi thở say nồng.

Nguyên Tống nghe thấy một người thì thầm vào tai cậu "Rượu ở nơi này đều là rượu mạnh, anh biết đấy, theo đuổi máu tươi và phấn khích."

Đầu cậu có chút choáng váng, ấn huyệt thái dương xong quay đầu lại nhìn, nhưng không lại nhìn thấy ai.

Trì Uyên nói: "Anh muốn đi lên đánh một trận?"

Nguyên Tống cảm thấy máu nóng lưu thông quá nhanh, một luồng điện và ngọn lửa bùng cháy từ tứ chi của cậu đến tê liệt.

Cậu có chút lảo đảo, nghe không rõ Trì Uyên nói, nhưng cậu muốn rời khỏi hoàn cảnh ồn ào trước nên gật đầu đi theo thiếu niên về một hướng.

"Két-"

Cánh cửa gỗ nặng trịch bị đẩy ra, một mùi thơm sảng khoái thấm vào tim gan.

Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại một chút, nhưng đang đi thì giẫm phải thứ gì đó, lảo đảo lùi lại nửa bước, lưng dựa vào tủ đựng đồ trong phòng thay đồ.

"Gì?"

Cậu nhìn thứ vẫn đang quay tròn dưới chân mình, thứ mà cậu vừa giẫm lên.

Một con quay nhỏ.

Nguyên Tống cau mày, nheo mắt lại và nghiêm túc chơi với nó, sau đó cụp mắt xuống.

Cậu với tay bỏ đồ chơi vào túi quần, lấy trong tủ ra những miếng băng gạc cẩn thận quấn quanh cổ tay và mu bàn tay.

Băng trắng, ống tay áo rộng màu đen, tóc xoăn.

Cậu dựa vào tủ, lấy trong túi ra một điếu thuốc cho vào miệng, sau đó với tay lấy chiếc bật lửa rồi cúi đầu châm lửa.

"Xoẹt—" Một tiếng, ngọn lửa xanh lam chamh vào tàn thuốc, đỏ tươi như máu.

Vài phút sau, cánh cửa gỗ nặng nề bị đá tung ra, đập vào tường một tiếng, một lớp phấn trắng nhạt từ bức tường loang lổ đổ nát rơi xuống.

Ba hoặc bốn người đàn ông vạm vỡ đứng ngoài cửa với khuôn mặt dữ tợn, nhìn Nguyên Tống như một món tiền thưởng.

“Nếu chú em thức thời, ngoan ngoãn đến đây,” tên cầm đầu nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Nguyên Tống “ Chúng tôi là người tốt, sẽ không gϊếŧ chú em, chỉ là thiếu chút tiền thôi, muốn kiếm chút phiếu từ cậu thôi.”

Nguyên Tống thẳng dậy, đưa tay ra và nắm lại.

Tên đại ca dẫn đầu vẫn thúc giục: “Trách cậu là người mà gia chủ Bùi gia sủng ái, thấy cậu gầy yếu mềm mại như vậy, khó trách được sủng ái như vậy.

Chậc chậc chậc chậc, chỉ cần kim chủ của cậu chịu bỏ tiền chuộc người, chúng tôi cam đoan sẽ để cho cậu an toàn rời đi, thế nhưng…”

"Ồn ào."

Nguyên Tống hừ lạnh một tiếng, mày mắt đầy địch ý, đôi mắt đen nhìn hắn "Đừng nói nhảm với tao."

Cậu bẻ khớp ngón tay, tiếng xương kêu răc rắc "Cùng lên đi."



Nắm đấm dữ dội.

Một vết máu của ai đó dính trên mặt Nguyên Tống, vết máu đỏ sẫm chảy xuống cằm vì động tác kịch liệt của cậu, sinh sôi ra một vẻ xấu xa và quyến rũ kỳ lạ.

Sắc mặt cậu lạnh lùng, nhưng động tác lại mạnh mẽ bình tĩnh, kỹ năng chiến đấu của cậu được phát huy hết khả năng vào thời khắc sinh tử, trí nhớ cơ bắp của cậu cuối cùng cũng quay trở lại đã nhiều ngày không luyện tập.

Cậu xoay một vòng đánh thẳng vào cổ một người.

Trong nháy mắt, cậu một tay nắm chặt quả đấm, nâng đầu gối lên, đấm thẳng vào đối phương, một loạt động tác mau lẹ quen thuộc tàn nhẫn.

"A--"

Ba người bọn họ đã ho ra máu ngồi cuộn tròn trong góc, Nguyên Tống dùng đầu ngón tay lau vết máu trên cằm, một tay xé miếng băng gạc đã dính đầy máu, bước qua xác tên thủ lĩnh, đi về phía cửa.

Muốn rời đi trước.

Đây là cái bẫy.



Đột nhiên, cậu cảm thấy có linh cảm mãnh liệt về một điều xấu sắp xảy ra , vội quay người lại nhưng đã bị người đàn ông đang bất tỉnh đột nhiên bắt lấy mắt cá chân.

Cậu thầm chửi một tiếng, đá người đàn ông ra xa, sau lưng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh ấm áp.

"Bé con, đừng nhúc nhích."

Giọng nam trầm thấp dịu dàng quen thuộc, mang theo sự luyến tiếc và bất lực, hòa cùng hương thơm của cây bách và gỗ thông khiến người ta yên tâm.

Là Bùi Dật.

Nguyên Tống kinh ngạc mở to hai mắt, quay đầu lại nói: "Sao anh lại ở đây — cẩn thận!"

Tiếng hét của cậu run rẩy, suýt chút nữa lạc mất giọng, cậu đặt tay lên cánh tay nam nhân, muốn đẩy hắn ra.

Nhưng Bùi Dật vẫn ngoan cố không di chuyển, thậm chí còn kiên quyết nghiêng người sang trái, trực tiếp ngăn chặn khả năng con dao găm làm tổn thương Nguyên Tống.

Con dao găm dài hơn mười centimet gần như xuyên thủng.

Vết đâm làm cho thịt và máu tươi nhớp nháp bắn tung tóe cùng một lúc.

Vẻ mặt Nguyên Tống gần như trắng bệch, cậu cảm thấy trên mặt mình có một chất lỏng nóng hổi nhớp nháp như máu.

Là máu.

Cậu cứng ngắc cúi đầu, nhìn lưỡi dao gần như đâm xuyên qua bụng của Bùi Dật, máu chảy đầm đìa, nhuộm đỏ áo sơ mi của Bùi Dật, ngón tay cậu toàn là máu, nhiễu thành một vũng máu nhỏ bên cạnh đôi giày thể thao màu trắng.

Toàn là máu.

Toàn là máu.

Đỏ đến chói mắt.

Cậu cẩn thận lấy tay run rẩy che đi vết máu trên bụng "Bùi, Bùi Dật..."

Một bàn tay to tái nhợt không chút máu vươn tới mặt Nguyên Tống, gần trong gang tấc nhưng lại vô lực mà buông xuống.

"Bé con……"