Chương 31: Nhốt lại

Nguyên Tống trở lại ngân nga một bài hát, mặt mày hớn hở, trông rất vui vẻ.

Bùi Dật đứng bên cửa sổ, nhìn Nguyên Tống đi suốt quãng đường đã có mấy đợt người tiến lên ngăn cản hỏi thông tin liên lạc.

Nguyên Tống trông hung dữ, nhưng thực chất cậu chỉ là một con nhím có gai nhọn bên ngoài thực ra lại có cái bụng mềm.

Vì vậy, một số cô gái sôi nổi và hướng ngoại đã trêu chọc cậu khi họ không thể lấy được thông tin liên lạc của cậu.

Có lẽ là bởi vì lời nói có chút lộ liễu, Bùi Dật nhìn Nguyên Tống sửng sờ một lúc, sau đó mím môi, đỏ mặt lạ lùng.

Những người đó thậm chí còn phấn khích hơn, thậm chí có một thiếu niên mạnh dạn tiến lên để xin một vé làm bạn bè tốt.

Tất nhiên, vị trí bạn bè tốt này rõ ràng không trong sạch.

Đôi mắt dài và hẹp của Bùi Dật sâu thẳm, không thể nhìn rõ những cảm xúc cụ thể.

Giữ điếu thuốc đỏ tươi giữa hai tay, hắn cúi đầu ngậm điếu thuốc, đút hai tay vào túi, không chút để ý tiếp tục xem.

Nguyên Tống, vận đào hoa từ nhỏ đến lớn đều rất tốt.

Hơn 200 người ở "#p" trên WeChat của cậu, tất cả họ đều nhìn chằm chằm vào cậu như hổ rình mồi.

Nếu không phải hắn luôn theo dõi, khống chế chặt chẽ vị trí bên cạnh Nguyên Tống, bạn nhỏ của hắn có lẽ...

Trước đây, hắn chỉ có thể âm thầm chặn vận hoa đào của cậu.

Nhưng bây giờ--

Hắn cụp mắt cười nhẹ, dập tắt tàn thuốc ném vào thùng rác rồi bước ra ngoài.

Nguyên Tống đang nhìn chằm chằm vào thiếu niên đó.

Lúc đầu, cậu đang đi rất vui vẻ, nhưng sau đó lại bị chặn lại bởi một vài cô gái xin thông tin liên lạc, nhưng cậu đã từ chối họ.

Ngay khi cậu định tìm Bùi Dật, một thiếu niên khác đã ngăn cậu lại.

"Xin đợi một chút ạ."

Nguyên Tống không muốn dừng lại chút nào, nhướng mày liếc nhìn thiếu niên từ trên xuống dưới, và suy nghĩ của cậu là——

Chà, cao gầy và khá trắng.

Cậu đến để chiến đấu với thiếu gia sao?

Cậu không lên tiếng, thiếu niên đối diện trực tiếp giới thiệu: "Xin chào, tôi tên là Trì Uyên."

Nguyên Tống "Ồ."

Cũng khá là đặc biệt, trước khi hành động còn báo danh, xem ra tên này không sợ sau này bị trả thù, rất đàn ông.

Cậu gật đầu, xắn ống tay áo len lên, lộ ra cánh tay tái nhợt nổi đầy mạch máu xanh, liếc nhìn Trì Uyên "Muốn ở đâu?"

Trì Uyên "?"

Trì Uyên do dự nói "Ừm, em không ở đây để đánh nhau, em đến đây để hẹn hò với anh."

Nguyên Tống cau mà "Nói chuyện tiếng người đi."

Trì Uyên ho khan hai tiếng "Em rất thích anh, có thể suy xét việc em làm bạn trai của anh được không?"

Lời tỏ tình quá thẳng thừng này dữ dội đến mức nó trực tiếp làm cho thẳng nam sắt thép Nguyên Tống bị dọa ngốc.

Nguyên Tống không thể tin nhìn chằm chằm cậu ta "Tôi giống con gái lắm sao?"

Trì Uyên lắc đầu.

Nguyên Tống không nói nên lời "Mẹ kiếp, cậu còn muốn làm bạn trai của tôi sao? Cậu đang sỉ nhục ai? Trước tiên hỏi xem nắm đấm của tôi có đồng ý hay không."

Trì Uyên thuận thế tiến công, lập tức nói: "Được! Vậy thì hẹn đánh đi! Đánh xong thì làm bạn tốt."

Nguyên Tống nhìn cậu ta với vẻ mặt thiểu năng, nhưng khi nghe nói rằng Trì Uyên muốn chiến đấu, cậu đã nghi ngờ mở mã QR WeChat.

Ngay khi thiếu niên chuẩn bị quét, một đôi tay đã chặn màn hình điện thoại.

"Nguyên Tống?"

Giọng nói trầm ấm du dương của Bùi Dật truyền đến, Nguyên Tống vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Bùi Dật đang cười nhẹ.

Nguyên Tống đột nhiên lắp bắp nói: "Anh, anh sao lại tới đây?"

Bùi Dật đem điện thoại di động thu hồi bỏ vào trong túi áo len, sau đó chậm rãi khoát tay áo "Đến đón em."

"Ồ."

Bùi Dật nhìn Trì Uyên, người có vẻ mặt kinh ngạc và tổn thương, cong môi dưới gần như không thể nhận ra, "Đây ... Nếu cậu muốn liên lạc với em ấy, cậu có thể gọi số điện thoại trên danh thϊếp này."

Hắn đưa cho cậu ta một tấm danh thϊếp có số điện thoại cố định trên đó, là biệt thự.

Nguyên Tống không thèm quan tâm đến những thứ lộn xộn như vậy, nhưng cậu lại có tâm lý nổi loạn nghiêm trọng, khıêυ khí©h nói: "Tại sao chứ? Tôi chỉ muốn thêm WeChat với cậu ta thôi."

Bùi Dật thân mật nhéo nhéo ngón tay cậu, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan."

Sau khi đôi tai Nguyên Tống đỏ lên xấu hổ không nói nên lời, Bùi Dật nói với Trì Uyên: "Bạn nhỏ nhà tôi bị quản lý nghiêm ngặt, tôi không cho phép em ấy tiếp xúc với những kẻ hỗn tạp."

Bùi Dật dịu dàng và tao nhã, cử chỉ trang nghiêm, trưởng thành, hắn ta nói như một đứa trẻ không biết gì "Rốt cuộc, không ai biết cậu có suy nghĩ bẩn thỉu gì.

Bạn học nhỏ này, bạn có thể hiểu được không? "

Bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy xấu hổ trước mặt Bùi Dật, huống hồ là một sinh viên chưa tốt nghiệp, phản ứng ác liệt như vậy, nhưng giọng điệu của hắn ta nhẹ nhàng và nghiêm túc, khiến người ta muốn chui xuống đất.

Ai lại dám không tự lượng sức mà cạnh tranh với một nhân vật kiệt xuất như vậy?

Ai xứng?



Buổi tối.

Nguyên Tống ăn xong có chút khát nước, liền xỏ dép lê đi vào phòng bếp ở lầu một rót nước uống, vừa đi được mấy bước, tay cầm ly nước liền nghe thấy tiếng động. Ra là tiếng của điện thoại bàn.

Cậu tặc lưỡi và trả lời điện thoại.

Sau khi nghe những gì đầu bên kia nói, cậu cau mày, sau đó gật đầu, đi lên lầu, thay giày và bước ra ngoài.

Có một bóng người cao lớn đứng ở lầu hai trong bóng tối, một tay chống lan can, đều đặn gõ từng nhịp.

cạch, cạch, cạch—

Bầu không khí trong căn biệt thự rộng lớn và vắng vẻ ngày càng trở nên nguy hiểm và đáng sợ.

Một nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn phản chiếu dưới ánh sáng, nửa còn lại chìm trong bóng tối, huyền bí và tăm tối.

Hắn khẽ nhếch môi mỏng, cười nhạt nói: "Không ngoan."

Con mèo con đã bị người ta câu đi rồi.

Và, đó là ai?

Vậy dùng người không có mắt đó làm đá mài dao, rồi đối phó với Thời Gia làm thành món khai vị.

Hắn lấy điện thoại di động ra nhắn vài chữ, cúi đầu nhìn Nguyên Tống mềm mại đang ngủ trên màn hình bảo vệ.

Nghĩ thầm--

Rốt cuộc thì sủng vật vẫn nên được nhốt trong l*иg.

Ah.