Chương 19 Ai sợ ai!

Khi Nguyên Tống quấn một chiếc khăn tắm đi ra, cậu nhìn Bùi Dật đang ngồi nhàn nhã trên ghế sô pha.

Bùi Dật vẫn mặc áo sơ mi vải lanh, tao nhã thanh quý, tư thế ngồi thoải mái lại như đang ở trong một bữa tiệc sang trọng, chậm rãi lau ngón tay bằng khăn giấy.

Hai tay hắn đẹp đẽ, thon dài rắn chắc, khớp xương rõ ràng, màu da nhợt nhạt, có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu xanh biếc trên mu bàn tay, có loại cảm giác kiêng kị khiến người ta muốn nhìn trộm, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Làm người ta nhịn không được muốn nếm thử nhiệt độ cùng sức mạnh của đôi tay ấy.



Ha.

Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?

Nguyên Tống đưa đầu lưỡi áp lên vòm miệng tặc lưỡi, thô lỗ cầm lấy khăn lau tóc, cự tuyệt tâm lý ngày càng kỳ quái của cậu.

Bùi Dật nhìn cậu, đặt tay lên tay vịn, mặt gỗ sẫm màu phản chiếu bàn tay hắn càng lạnh và trắng hơn, Nguyên Tống thậm chí có thể nhìn rõ đầu ngón tay ửng đỏ của hắn ta từ góc độ này.

Rất hấp dẫn.

Bùi Dật thần sắc bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: "Tắm rửa xong chưa?"

Nguyên Tống bĩu môi, hỏi câu này không phải là vô nghĩa sao?

Theo thanh âm, ánh mắt dời đến trên mặt của Bùi Dật, cậu sửng sờ một chút, cảm giác được một chút hơi thở mờ ám, nhìn thẳng vào đôi môi đỏ mọng của hắn, không nói gì.

Bùi Dật trợn tròn mắt, nhướng mày cười đầy ẩn ý,

dưới cái nhìn chằm chằm của Nguyên Tống, hắn thè lưỡi liếʍ khóe miệng "Có muốn thử không?"

Nguyên Tống bỗng nhiên tỉnh táo lại, đôi mắt hoa đào chớp nhanh, thiếu chút nữa sặc nước bọt, ấp úng nói: "Thử đánh rắm một cái!"

Ở khóe mắt cậu chú ý tới nụ cười trên mặt Bùi Dật, xấu hổ hét lên:" Một tên đàn ông thì có cái gì tốt? Anh không ghê tởm sao?"

Bùi Dật dựa lưng vào ghế sô pha, tay phải lấy trong hộp thuốc ra một điếu thuốc, đưa lên chóp mũi ngửi, châm lửa nhìn Nguyên Tống "Em thử xem."

Hắn cụp mắt xuống, giọng dụ dỗ nói: “Trai thẳng cũng có thể làm được, chỉ là hôn thôi, thử cái mới cũng không có gì sai, hay là—Kiều Kiều, em sợ à? "

Nguyên Tống lập tức bị thủ đoạn khıêυ khí©h vụng về của hắn làm cho phát hỏa, nhảy dựng lên "Tôi sợ cái rắm! Anh tưởng thiếu gia không dám? Nhưng mà kỹ thuật hôn của tôi quá tốt, chỉ sợ sẽ làm cho anh động lòng!"

Từ sợ hãi không có trong từ điển của tôi.

Chỉ như một cái tát, coi như bị chó cắn!

Cậu sợ cái đéo!

Nguyên Tống ngẩng đầu lên khịt mũi, hùng hổ đi về phía Bùi Dật, không giống như định hôn mà giống như đánh nhau hơn.

Cậu một gối nửa quỳ ở trên sô pha, túm lấy cổ áo Bùi Dật kéo lên, cúi đầu áp sát chóp mũi Bùi Dật, dùng giọng điệu hung hăng sặc mùi thuốc súng nói:" Tới đi, ai sợ ai!"

Cậu hung dữ, với gương mặt trương dương tùy ý, giống như một con báo nhỏ nhe răng và móng vuốt, đôi mắt của Bùi Dật thâm trầm, yết hầu của hắn lăn lộn.

Bùi Dật nheo mắt, trước tiên quay mặt sang một bên, cắn mẩu thuốc và rít một hơi, làn khói trắng lượn lờ, mang theo mùi thuốc lá nicotin đốt lên tia lửa cuối cùng trên chiến trường đầy khói thuốc súng.

Nguyên Tống bị vẻ mặt ngày càng thần bí trong khói thuốc làm cho cổ họng có chút khô khốc, trong lòng một mảnh khó chịu, cậu rất hoài nghi người này muốn quấy rầy lòng địch.

Cố tình kéo dài thời gian như này có nghĩa là không dám!

"Bùi, anh có thể làm được sao? Nếu như sợ hãi, anh mau mau quỳ xuống trước mặt thiếu gia kêu vài tiếng, thiếu gia nhất định sẽ miễn cưỡng buông tha cho anh!"

Ngay khi trở nên căng thẳng, cậu bắt đầu nói nhảm, khi nói điều gì đó, cậu phát hiện giọng nói của mình rất khàn, khàn khàn mơ hồ, thoạt nhìn không ổn.

Chết tiệt, thật xấu hổ.

Bùi Dật khẽ cười một tiếng, dùng môi hôn lên yết hầu của Nguyên Tống, thản nhiên nói: "Bảo bối, lại đây."

"..."

Cảm giác bùng nổ đó quá mạnh mẽ.

Nguyên Tống háo hức cúi đầu xuống, giống như một con mèo con đang ăn đồ hộp, cắn đôi môi đỏ tươi của Bùi Dật, răng va vào nhau phát ra một chút đau đớn.

"um--"

Bùi Dật một tay vỗ vỗ lưng Nguyên Tống an ủi, giọng nói hổn hển: "Từ từ, thả lỏng."

Hai người tiếp tục nụ hôn kịch liệt kia, giống như 2 nam tử đánh nhau trong bộ tộc.

Khi Bùi Dật tách ra, đôi mắt của Nguyên Tống đã ẩm ướt, cậu mở chúng ra một cách trống rỗng còn có mùi thuốc lá giữa hai hàm răng.

“Thật đáng yêu.” Bùi Dật không để ý đến môi đang chảy máu “Ngọt không?”

Nguyên Tống mơ hồ ậm ừ, tiếp theo lại sửng sốt nhìn Bùi Dật lần lượt cởi cúc áo sơ mi và khóa thắt lưng.

Nguyên Tống "??"

Bùi Dật kéo mở đường viền cổ áo, chiếc cổ trắng lạnh với những đường nét rõ ràng xuất hiện trước mặt Nguyên Tống, hắn tùy ý ném nó “cạch” một tiếng, chiếc thắt lưng kim loại rơi xuống đất.

"..."

ha--

Nguyên Tống ngồi thẳng dậy, quấn chăn với vẻ mặt thất thần.

Cậu thực sự đã có một giấc mơ kỳ quặc như vậy!

Nhất định là do nồi canh đại bổ ngày hôm qua!

Nghĩ đến điều gì đó, cậu đưa tay vào trong chăn với vẻ mặt ủ rũ, vài giây sau——

Cậu hít một hơi thật sâu thầm nguyền rủa, đi chân trần xuống giường và lao vào phòng tắm.

Cậu tắm nước lạnh, cẩn thận hồi tưởng lại chuyện tối qua, phát hiện mình thật sự đã hôn Bùi Dật!

Nhưng sau khi làm xong, cậu rũ bỏ Bùi Dật và ngủ tiếp.

Những điều sau đó là những gì cậu mơ thấy.

Vãi chưởng, cậu điên rồi sao?

Cậu giặt đồ lót với khuôn mặt lạnh lùng, duy trì sự tức giận thờ ơ không dính khói lửa phàm tục khi ra ngoài ăn sáng.

Bùi Dật khẽ nhếch đôi môi đỏ tươi mà cậu đã cắn "Chào buổi sáng."

Nguyên Tống khịt mũi lạnh lùng.

Thằng chó này, đừng nghĩ tới dụ thiếu gia làm chuyện kỳ

quái gì nữa.

Bùi Dật cũng không tức giận, cuối cùng hai người cũng yên ổn ăn xong, quản gia nửa đường đi vào, nhỏ giọng ở bên cạnh Bùi Dật.

"Kiều Kiều, xe của em đã sửa xong, mang qua..."

Hắn chưa nói xong thì Nguyên Tống đã biến mất từ

lâu.

Sau khi mất trí nhớ, tất cả những gì cậu có trong tay là điện thoại di động, ví tiền, xe hơi, à còn có 3 đô và 56 đồng trong túi.

Nhưng hôm đó xe bị hỏng, chết máy và trầy xước nên được đưa đi sửa trước.

Điện thoại di động của cậu vẫn tốt như mới, ngoại trừ những "người bạn" trên WeChat kia ra, hầu như không có nội dung chân thực nào khác, cho nên trong xe có thể có thứ gì đó có thể giúp cậu khôi phục trí nhớ.

Cửa xe mát lạnh được mở ra, xe chắc chắn đã được rửa sạch trước khi giao, thoạt nhìn bề ngoài không có gì kì lạ.

Nhưng--

Nguyên Tống cau mày, ngồi vào ghế lái, dùng ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng, nhắm mắt lại trầm tư một lúc.

Sau khi mở mắt ra, cậu nhanh chóng chạm tay lên ghế phụ, chạm vào một vật bằng giấy thì dừng lại, không chút do dự, cậu trực tiếp dùng dao trang trí cắt nhỏ mảnh vải bọc bên ngoài ra.

Một chiếc phong bì bằng da bò gấp thành hình trái tim rớt ra ngoài.

Nguyên Tống lật phong bì với vẻ mặt kỳ lạ, với một ngón tay đau nhói, cậu xé phong bì ra.

Bên trong phong thư có một tờ giấy, bốn phía giấy không đều, mép cộc cộc, góc trên bên phải có dấu năm, tháng, ngày được in bằng mực——

Chắc hẳn nó đã được vội vàng xé ra từ một cuốn nhật ký.

Giấy hơi ố vàng, như thể nó đã được vài năm trước.

Chỉ có thể nhìn thấy chữ viết tay mờ nhạt, và những thứ được viết ở mặt sau.

Cậu cau mày và buông nó ra, mắt cậu khựng lại khi nhìn rõ những gì được viết trên đó.

Nét chữ rồng rắn , sắc cạnh, kiêu sa.

—— "Tôi thích bạn trai của cậu đã lâu."