Chương 18: Vườn địa đàng

Nguyên Tống nghiến răng sắc mặt tái mét.

Bùi Dật thở dài với cảm xúc chân thật "Thật sự là——làm người ta tổn thương. "

"..."

Eww.

Tên chó này có thể ngừng tạo sóng gió mỗi ngày không!

Khi Nguyên Tống ngồi xuống, khuôn mặt của Nguyên Tống trở nên xanh mét khi nhìn thấy canh bổ thận.

Bùi Dật đứng ở bên cạnh khẽ cười một tiếng "Bữa ăn hôm nay là ai nấu? —— Làm tốt lắm, đi gặp quản gia để nhận tiền thưởng đi. "

Thím Trương và đám người hầu đều vui mừng khôn xiết, thím Trương còn vui vẻ bưng canh cho bọn họ.

"Ông chủ, canh này rất bổ, ngài và thiếu gia đều cần phải luôn chú ý, uống nhiều canh bổ."

Thím Trương tiếp tục lải nhải "Nhất là thiếu gia, người quá gầy, tay chân gầy yếu, nếu có một ngày... lưng đau không xuống giường được, sẽ rất khó chịu."

Nguyên Tống sắc mặt có chút trầm xuống.

Bùi Dật cười khúc khích, nhìn Nguyên Tống không chớp mắt, thích thú với phản ứng dễ thương của cậu.

Hắn còn tàn ác cho thêm dầu vào lửa, đưa tay bưng bát canh đặt trước mặt Nguyên Tống, như dỗ dành một đứa trẻ “Thiếu gia nhà chúng ta mệt mỏi, cho nên phải ăn nhiều vào.”

Nguyên Tống nghiến răng nghiến lợi, chiếc thìa trong tay cậu đập mạnh xuống bàn.

Điều này khiến thím Trương sợ hãi, một nhóm người hầu nín thở nhìn Nguyên Tống một cách thận trọng.

Chỉ có Bùi Dật nhàn nhã ở bên cạnh, chậm rãi cầm thìa lên thổi nhẹ.

Thím Trương thấp giọng hỏi: "Thiếu gia, chúng tôi làm sai chuyện gì sao?"

Nguyên · Kính già yêu trẻ · Tống hít một hơi thật sâu, đè nén sự nóng nảy, hung ác nói: "Không."

Bùi Dật cười khúc khích, đưa thìa đến miệng Nguyên Tống "Há miệng ra."

Nguyên Tống vẫn đang hờn dỗi, tâm tư không ở trên bàn ăn, cậu đã mở miệng theo bản năng khi nghe thấy giọng nói.

Bùi Dật nở nụ cười, dùng khăn giấy lau khóe miệng Nguyên Tống "Ông chủ nhỏ của chúng ta thật ngoan."

Nguyên Tống - người đã phục hồi sau lời khen ngợi của Bùi Dật, mở to mắt không thể tin được đỏ mặt nói: "Cút đi!"

Nguyên Tống đột nhiên đứng dậy, ghế và sàn nhà phát ra tiếng ma sát chói tai, cậu mím môi khịt mũi phản kháng, xoay người bước ra ngoài.

Thím Trương lo lắng nói: "Cái này, ông chủ..."

Bùi Dật bình tĩnh lắc đầu "Yên tâm đi, em ấy chỉ là thẹn thùng mà thôi."

"Cái đ-"

Nguyên Tống từ trong cửa thò đầu ra, trong mắt tức giận phủ đầy sương mù, rất hưng dữ cũng rất dữ tợn lôi kéo "Bùi Dật! Anh nói ai thẹn thùng! Đừng có vu khống tôi!"

Nói xong không cho Bùi Dật có cơ hội đáp trả, trong nháy mắt đã biến mất.

Mấy phút sau Bùi Dật cũng lên lầu, ngồi ở trên sô pha trong phòng ngủ chính, ngước mắt liếc về hướng phòng tắm, ngón tay khớp xương rõ ràng gõ gõ trên tay vịn.

Hắn bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, a, hắn thật sự chịu không nổi rồi.

Trong bao nhiêu năm hoang tưởng và suy nghĩ điên cuồng, hắn đã đè nén chúng quá lâu, thậm chí có lần khiến hắn cho rằng chúng đã biến mất.

Nhưng chỉ cần Nguyên Tống đứng trước mặt hắn, du͙© vọиɠ độc ác và tham lam muốn khống chế hoàn toàn Nguyên Tống trong lòng hắn sẽ nhen nhóm như cỏ dại.

Hắn muốn giam cầm Nguyên Tống bằng chiếc l*иg lụa vàng quý giá và lộng lẫy nhất, dùng loại xích chắc chắn nhất để trói tay chân Nguyên Tống, đồng thời trang trí từng tấc đất của Nguyên Tống bằng đá quý và ngọc lục bảo độc nhất vô nhị.

Hắn phát điên chỉ muốn chiếm trọn cuộc đời của Nguyên Tống, tình yêu, tình bạn, tình cảm gia đình, tất cả chỉ có mình Bùi Dật hắn là được.



Tóm lại, trở thành người gắn bó mật thiết nhất.

Không, tất cả những thứ này đều không thể thỏa mãn du͙© vọиɠ độc chiếm và bạo ngược ngày càng lớn của hắn, hắn muốn cái gì, ngay cả hắn bây giờ cũng không nghĩ ra được.

Hắn ước mình có thể quỳ xuống và hôn đầu ngón tay của Nguyên Tống, hận không thể xé nát Nguyên Tống cùng chìm sâu vào địa ngục vô tận.

Nguyên Tống là nguyên tội tạo ra du͙© vọиɠ của hắn, là sự hối hả và nhộn nhịp ở vùng đất thần thoại, là vườn địa đàng trong thế tục phàm trần, là chiếc xương sườn thứ hai trong cơ thể hắn.

Hắn vĩnh viễn máu tươi đầm đìa, tràn đầy ham muốn, tươi mới và không bị gò bó.

Nguyên Tống--

Phải là của hắn, và chỉ có thể là của hắn.

Tiếng nước chảy róc rách khiến sự im lặng xung quanh Bùi Dật càng trở nên tương phản.

Bùi Dật hít một hơi thật sâu, trên môi nở một nụ cười, cúi đầu nhìn xuống bàn tay đã chạm vào Nguyên Tống trên xe.

Hắn dường như lại cảm nhận được sự đυ.ng chạm, nhiệt độ và mùi hương quyến rũ ở đó.

Khuôn mặt ôn nhu cao quý của hắn nhuốm vài vết đỏ ửng, tựa hồ không chịu nổi, đột nhiên ngửa người ra sau, yết hầu của hắn di chuyển kịch liệt.