Nguyên Tống lớn lên vừa đẹp trai lại lộ ra vẻ sắc sảo, khi tức giận và giễu cợt cậu mang theo chút vẻ đẹp kiều mị, khiến những kẻ chống lại cậu phải cảm thấy đỏ mặt.
Lúc này, khuôn mặt của người đàn ông luộm thuộm cứng đờ, bên hông bị Nguyên Tống vỗ nhẹ tuy không đau nhưng lại mang theo sự sỉ nhục ác liệt xấu xa.
"Cậu……"
Nguyên Tống nhướng mày, nói "Hửm?" Với giọng mũi lười biếng và khịt mũi.
Người đàn ông hỗn xược còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, hai cánh tay của anh ta đã bị vệ sĩ giữ chặt thô bạo kéo về phía sau đè chặt trên mặt đất rồi kéo đi.
"Cậu thế mà lại đứng về phía tên bạch nhãn lang Bùi Dật!"
Đôi mắt của người đàn ông lôi thôi đỏ ngầu anh ta hung dữ nguyền rủa "Bộ dạng dịu dàng và vô hại bây giờ của hắn ta chỉ là giả vờ! Hắn là một tên quỷ điên! Sớm muộn gì, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị hắn nuốt không còn mảnh xương! "
Đứng sau lưng Nguyên Tống, khóe miệng Bùi Dật nhếch lên, nhẹ nhàng nói với vệ sĩ: "Chờ một chút."
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh vừa vặn và sang trọng, đeo cặp kính gọng vàng đứng bên cạnh, với có vẻ ngoài thư sinh và sạch sẽ, giống như một người trong gia đình không dính đến khói lửa phàm tục.
Không có một chút giống với con thú hung dữ mà người đàn ông mô tả.
Nguyên Tống liếc nhìn Bùi Dật, nhướng mày bước về phòng mà không nói lời nào.
Giọng nói trầm ấm du dương của Bùi Dật cao hơn một chút "Nguyên Tống, em đi tắm trước đi, đừng để nhà bếp làm thức ăn cay hay mặn."
Nguyên Tống bị viêm nhẹ, các món ăn đều phải là món thanh đạm.
Tuy nhiên, Nguyên Tống đã quen với các món ngon và hải sản nguyên bản, đặc biệt là những món ăn có vị đậm đà, món lẩu MaLa gần như là món nhất định phải có cho bữa tối.
Cho nên khi bác sĩ dặn cậu không được ăn cay, trong lòng cậu thậm chí còn không cảm thấy gợn sóng.
Chà, sau tất cả, cậu không có ý định nghe lời bác sĩ chút nào.
Nguyên Tống chân thành hỏi: "Tôm om dầu có được không? Dù sao thì hải sản và món ngon sông nước cũng không thực sự mặn—"
Bụng đầy ngụy biện, cậu vẫy vẫy tay, lững thững đi vào bếp gọi đồ ăn, cậu không quá lo lắng với Bùi Dật.
Mặc dù Bùi Dật có vẻ quá dịu dàng, có thể hắn sẽ nặng nề nhấc chuyện này lên lại đặt nó xuống một cách nhẹ nhàng, nhưng điều đó không liên quan gì đến cậu.
Nếu Bùi Dật thực sự là một tên ngốc yếu đuối, thì dù sau này cậu có trả thù như thế nào thì hắn cũng đáng bị như vậy.
Nhà của Bùi Dật là một ngôi nhà ba tầng có vườn.
Lầu một phòng bếp rất sạch sẽ cao cấp, rộng rãi sáng sủa, đồ dùng làm bếp đều đã chuẩn bị xong, nguyên liệu cũng là hàng đặc biệt, cho nên cái gì cũng nguyên vẹn.
Nhưng có lẽ Bùi Dật không hứng thú cuộc sống gia đình, hắn hầu như không ăn ở nhà, thím Trương có nấu cũng không ai ăn.
Bây giờ khi thím Trương nghe thấy Nguyên Tống muốn ăn, bà lập tức vui vẻ xắn tay áo bắt tay vào làm việc.
“Cậu Nguyên, cậu nên cố gắng khuyên ông chủ nhiều hơn" Thím Trương xúc động nói sau vài năm làm việc cho Bùi Dật “Ông chủ phải đi công tác nhiều, dù sao cũng là chủ tịch của tập đoàn lớn, phía dưới còn có mấy nghìn nhân viên."
Nguyên Tống giữ ở trong phòng bếp giống như một con mèo lớn bảo vệ thức ăn, cầm tôm kho thổi thổi, có chút nghi hoặc hỏi: "Bùi Dật thường xuyên không ăn uống đầy đủ sao?"
Vậy thì ngày được Bùi Dật đón về, hắn còn đeo tạp dề giả vờ đoan chính?
Chậc, đồ chó.
Đôi mắt đào hoa của cậu híp lại, quái dị nói: “Ồ? Chắc là do hắn ở bên ngoài vui vẻ thôi. Thím không cần phải lo lắng về hắn ta đâu... Haizz ... Món tôm thím nấu rất ngon, nhưng nó nóng quá. "
Thím Trương bất đắc dĩ lắc đầu: "Nguyên thiếu gia, cậu nên chú ý, nồi vừa mới nấu còn rất nóng ăn thì phải thổi cho nguội, nhưng a, cậu thật sự đã hiểu lầm ông chủ rồi. Ông chủ nổi tiếng trong giới là một người luôn giữ mình trong sạch không lại gần nữ sắc, đừng lo lắng cậu là người đầu tiên mà cậu ấy đưa về nhà, chứng tỏ cậu rất quan trọng đối với ông chủ. "
"..."
Nguyên Tống rửa tay và nghĩ về những lời của thím Trương, tại sao chúng lại giống như ... lời dỗ dành con dâu?
Từ từ!
Thím Trương nghĩ, cậu cùng Bùi Dật là loại quan hệ mờ ám kia sao? ? ?
Nguyên Tống lập tức mở to mắt giải thích: "Con và Bùi Dật không có quan hệ gì, chuyện này thím nên nói với nàng dâu tương lai của Bùi Dật, nói cho con biết thì cũng vô ích thôi."
Thím Trương cười, lau tay lên tạp dề: “Nguyên thiếu gia, đừng ngại, đừng nhìn tôi có vẻ lớn tuổi. Nhưng tư tưởng vẫn có thể bắt kịp xu hướng, trai trai với nhau có gì sai? Cũng không ăn cơm của người khác. "
"..."
Nguyên Tống bất lực dựa vào quầy, khô khan nói: "Không, con thực sự là trai thẳng..."
Thím Trương liếc nhìn cậu một cái "Nguyên thiếu gia, tư tưởng của cậu còn không bằng bà già như tôi!"
Nguyên Tống sắc mặt cổ quái, hiện tại gay đều lan tràn như vậy sao? Từ năm 89 trở đi đều đã chấp nhận rồi sao? Chấp nhận tất cả?
Cậu nhất thời không nói nên lời, nhưng tư tưởng kính già yêu trẻ khiến cậu uất ức nói: “Tùy thím, con đi—“ Nghỉ ngơi một lát.
Cậu còn chưa nói xong, thím Trương trên mặt đã cười ngăn cản cậu lại "Cậu tìm ông chủ sao? Đúng lúc cơm sắp nấu xong, thiếu gia bảo ông chủ mau tới ăn cơm."
Nguyên Tống"..."
"Vâng."
Đi được vài bước, cậu nhớ tới ca cao nóng vừa mới pha, đang định quay lại lấy rồi mới gọi người thì nghe thấy thím Trương đang nói chuyện phiếm với người giúp việc.
"Thím Trương, sao thím chắc chắn Nguyên thiếu gia là người yêu của ông chủ?"
Thím Trương nói: "Ông chủ là người lạnh lùng đoan trang như vậy, lại tự mình nấu cơm cho thiếu gia, còn tự mình chọn quần áo và đồ cho thiếu gia mặc, quan tâm biết bao."
"Nhưng mà, tôi cảm thấy Nguyên Tống hình như tính tình không tốt, cũng không quá xứng đôi với ông chủ nhỉ?"
Thím Trương dùng sức đặt cái đĩa trong tay xuống, mở lời răn dạy: “Ông chủ thích ai là quyền tự do của ông chủ, chúng ta chỉ cần chăm sóc tốt cho người mà ông chủ thích và làm tròn bổn phận của mình."
Người hầu vẻ mặt khϊếp sợ gật đầu lia lịa.
Thím Trương cũng thu lại nụ cười: “Còn cậu chủ thì tốt biết bao, bề ngoài hung dữ nhưng thực chất lại giống như một con mèo ngoan. Hơn nữa, ai mà không thích con mèo hoang nhỏ xấu xa không tuân theo kỷ luật, nhưng với người mình thích lại kêu meo meo? Nếu cô hỏi tôi hai người có xứng đôi không, ông chủ và thiếu gia là một cặp đôi hoàn hảo!"
Nguyên Tống sững người tại chỗ, đầu óc cậu chỉ toàn... meo meo?
Chết tiệt, ai muốn kêu meo meo! Đây là sỉ nhục thiếu gia rồi!
Cậu nhẫn nhịn chịu đựng, đến khi nghe hai người bọn họ thảo luận gần đây có nên thêm món canh bổ âm dưỡng dương hay không, cậu rốt cuộc không chịu nổi nữa, thầm rủa một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Thật là... không biết xấu hổ!
Cậu bước ra ngoài với khuôn mặt vô cảm và vành tai đỏ ửng, trong lòng thầm nghĩ, tên đàn ông chó má này định ngủ trong ổ chó bên ngoài sao? Thế mà cmn tới giờ vẫn chưa quay lại.
Ở bên kia, sau khi nhìn Nguyên Tống vào nhà, Bùi Dật từ từ tiến lại gần người đàn ông đang gây rối.
Người đàn ông bị những vệ sĩ cao to vạm vỡ giữ lại, thân hình gầy gò run rẩy, theo bản năng lảo đảo lui về phía sau một bước, lại bị lực kéo về phía trước.
Người đàn ông trong mắt tràn đầy sợ hãi, thanh âm run run: "Thưa ngài, ngài, tôi đã làm theo lời ngài, ngài... ngài đã hứa với tôi..."
Bùi Dật nhìn xuống người đàn ông đang sợ hãi cười nhẹ hỏi: "Theo lời của tôi?"
"Đúng! Đúng! Không phải anh bảo tôi cố ý ở cùng Nguyên Tống sao..." Người đàn ông vội vàng lao về phía Bùi Dật, chưa kịp nói hết câu đã bị một vệ sĩ bên cạnh đá mạnh vào người.
"Rắc——" một tiếng, người đàn ông quỳ rạp xuống đất, nghe được âm thanh thì có lẽ đầu gối đã gãy, chỉ có thể nghe thấy nam nhân gần như không chịu nổi rêи ɾỉ cùng kêu gào, chung quanh tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Vẻ mặt Bùi Dật không chút thay đổi, vẫn là bộ dáng ung dung như tản bộ trong vườn hoa, nghe xong lời này, hắn nhàn nhạt nhìn người đang quỳ.
Trong ánh mắt mong đợi của người đàn ông, Bùi Dật cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Thật sao? Tôi chưa từng gặp qua anh."
Khi Bùi Dật đi ngang qua người đàn ông, hắn còn thản nhiên nói: "Còn nữa, anh đối với bạn nhỏ nhà tôi quá hung dữ, có một số việc làm cũng nên chú ý."
Người đang quỳ gật đầu, còn tưởng rằng mình được tha, lại nghe thấy Bùi Dật thong thả ra lệnh: "Tuân theo gia pháp xử lý."
"Cái gì!"
Người đàn ông cuối cùng cũng tỉnh lại, theo gia pháp——
Anh ta sẽ bị chặt tay chân, nhét vào bao buộc kèm tảng đá và ném xuống biển!
Hắn đột nhiên bắt đầu kịch liệt giãy giụa, sau khi bị đâm sau lưng liền hung ác gầm lên vặn vẹo "Bùi Dật, mẹ kiếp mày là kẻ máu lạnh vô tình! Có một ngày mày sẽ bị trừng phạt!"
"Nấu mày yêu cậu ta như vậy, tao sẽ nguyền rủa mày không bao giờ có được tình yêu đích thực từ cậu ta! Nguyền rủa rằng mày sẽ luôn vĩnh viễn phải lo lắng sợ hãi khi ở bên cạnh cậu ta , hahaha! Đồ điên! Ugh—"
Người vệ sĩ vội vàng bịt miệng của người đàn ông để ngăn anh ta tiếp tục nói điều gì đó đáng sợ.
Bùi Dật đứng tại chỗ, sắc mặt nhất thời lạnh xuống, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông, ngữ khí lạnh lùng, phảng phất như tảng băng "Kéo đi."
"..."
"Bùi? Anh rốt cuộc xử lí xong chưa? Anh muốn tổ chức một cuộc họp quốc tế để thảo luận về người đã xúc phạm anh sao?" Giọng nói lười biếng của Nguyên Tống truyền đến.
Sau khi Bùi Dật lạnh lùng ra hiệu cho vệ sĩ đưa anh ta xuống, hắn bình tĩnh quay đầu lại nhìn Nguyên Tống.
"Sao em đến đây?"
Nguyên Tống bĩu môi "Thím Trương bảo tôi gọi anh vào nhà ăn cơm."
Cậu nhìn thoáng qua bóng lưng mấy người rời đi, tùy ý hỏi: "Các anh xử lý như thế nào?"
Giọng nói của Bùi Dật rất rõ ràng, "Tôi sẽ nghiêm khắc trừng phạt anh ta—— bắt hắn đến nhà máy bánh quy để chọc thủng bánh quy, rồi đến nhà máy dâu tây để nhúng dâu tây với hạt vừng. Rất tàn nhẫn đúng không? "
Nguyên Tống suýt chút nữa bị lời nói của hắn làm cho choáng váng, ngã lăn ra đất, không nói được lời nào: "Cái này... ý tưởng này thật kỳ quái."
Bùi Dật rũ mắt xuống nói "Hừm, Kiều Kiều, tôi có phải là quá dịu dàng không? Người ta nói rằng cách làm dịu dàng của tôi sẽ khiến cấp dưới của tôi không tuân theo kỷ luật."
Nguyên Tống cho rằng đó là sự thật, nhưng khi liếc nhìn người trợ lý sắc mặt cứng ngắc tái nhợt phía sau Bùi Dật, cậu lại nảy sinh nghi ngờ.
"Cậu bị ốm à?"
Bùi Dật cũng nhìn trợ lý, thân thể trợ lý chẳng những cứng ngắc tái nhợt, thậm chí còn bắt đầu run rẩy, hắn cố nén cười nói: "Không không không, cảm ơn cậu đã quan tâm tôi."
Nguyên Tống chưa kịp hỏi, Bùi Dật đã thu hút sự chú ý của cậu.
"Kiều Kiều, nếu những người đó bắt nạt tôi thì sao? Em có định bảo vệ tôi không?—— Tôi đau lắm đấy, hãy bảo vệ tôi nhé? "
Nguyên Tống "..."
Chết tiệt, cảnh tượng sói đội lót cừu làm nũng như trẻ con thật sự khiến vị thiếu gia ngây thơ vô cùng choáng ngợp.
Sau đó, hắn ôn nhu dịu dàng nói: "Làm ơn, xin hãy yêu anh nhiều một chút, được không?"
Nguyên Tống trầm mặc một hồi, yết hầu di chuyển, lỗ tai đỏ như chảy máu, miệng khô khốc nói: "Ồ."
Bùi Dật khóe môi gần như không thể nhận ra cong lên, nhẹ nhàng nắm tay Nguyên Tống "Đi thôi."
Trong đầu Nguyên Tống chỉ toàn hình ảnh dì Trương nói ra những lời quái dị yêu cầu cậu kêu meo meo, vì vậy nhìn thấy sự dịu dàng giả tạo của Bùi Dật càng thêm khó chịu.
Cậu trợn mắt hất tay Bùi Dật ra, thản nhiên nói: "Đi bên kia đi."
Không muốn làm ố uế thân thể băng lãnh trong sạch của thiếu gia!
Bùi Dật cẩn thận buông tay ra, thanh âm khàn khàn mơ hồ “Bây giờ Kiều Kiều nhà ta lại không muốn nắm tay, lúc nãy còn cầu xin tôi dùng sức——Hửm? "