Chương 16: Đừng cắn

Nguyên Tống muốn nổ tung nhưng không thể nổ được, vành tai đỏ bừng như chảy máu, cậu cắn chặt môi dưới để ngăn tiếng thở hổn hển kỳ lạ tràn ra.

Bùi Dật nhướng mi liếc nhìn cậu một cái "Tôi không phải nói em không được tự cắn mình rồi sao? Quên mất rồi à?"

Đầu óc Nguyên Tống trở nên rối bời, cậu nhắm hờ mắt ngơ ngác nhìn Bùi Dật, chỉ thấy miệng Bùi Dật mở ra rồi đóng lại.

Mẹ kiếp, tên chó này đang nói cái gì vậy?

Cậu há miệng yên lặng hít mấy hơi, nhíu mày hung ác mắng: "Anh có thấy phiền hay không? Câm miệng!"

Bùi Dật mỉm cười, đầu ngón tay dùng sức, Nguyên Tống lập tức hít một hơi khí lạnh.

"Anh, anh cmn —— buông ra!"

Bàn tay của Bùi Dật rất đẹp, khớp xương rõ ràng, mảnh khảnh mà có lực, nhưng lúc này, đôi tay đó dùng lực từ từ, gân trên mu bàn tay đều nổi rõ, vẻ đẹp ấy mang tính bạo ngược.

Hắn rướn người tới trước mặt Nguyên Tống, áp vào chóp mũi Nguyên Tống, vừa nhu tình vừa uy hϊếp: “Em xác định muốn tôi buông ra sao?”

"..."

Nguyên Tống bị hắn ta bắt nạt đến chết mất.

Một lúc sau, cổ cậu ngửa ra sau, lộ ra chiếc cổ đầy đặn và yết hầu trượt xuống, ngay cả những đầu ngón tay đang nắm lấy cổ tay của Bùi Dật cũng cứng đến mức tái nhợt.

Bùi Dật thậm chí còn ác độc hơn, lúc này dừng tay lại, nhìn chằm chằm Nguyên Tống với nụ cười xấu xa trong mắt và ra lệnh "Nếu em muốn tiếp tục——cầu xin tôi. "

"..."

Vài giây sau, Nguyên Tống khóc một cách đáng thương "Bùi Dật, làm ơn ... làm ơn. Anh ..."

Bùi Dật nhướng mày mỉm cười hài lòng né khỏi ánh mắt mong đợi và cầu xin của Nguyên Tống, nhẹ nhàng lại lễ phép giải thích: "Bác sĩ nói nên hạn chế tối đa những ma sát không cần thiết."

Bùi Dật mặc một chiếc áo sơ mi vừa vặn, khuôn mặt dưới khung kính dây vàng trong trẻo hiền hòa, cả người như rừng trúc tươi tốt, nhưng Nguyên Tống chỉ thấy rằng đây là yêu ma đội lốt người. Là tên cặn bã lại giả dịu dàng.

Người này là cố ý hành hạ cậu!

Nguyên Tống đang phát điên.

Đôi mắt đào hoa lấp lánh, đuôi mắt ửng đỏ, chóp mũi và gò má cũng ửng hồng, so với những chiếc răng nanh nanh vuốt vừa rồi, bây giờ cậu giống một con mèo con có móng vuốt đã được cắt gọn.

Nhưng người chủ từ chối mèo nhỏ một cách nhẹ nhàng lại thờ ơ “Không được nha.”

Nhưng con mèo quá muốn cái rồi, cầu xin người chủ bằng móng vuốt nhỏ đầy thịt của mình.

Cuối cùng, ông chủ "mềm lòng" bất lực nói: "Chúng ta phải nghe lời bác sĩ, tiểu Nguyên cần tránh ma sát, nhưng mà nơi này—"

Hắn dùng đầu ngón tay nhéo một quả cherry "Cũng sẽ rất thoải mái."

...

Chàng trai 19 tuổi thực sự không thể chịu đựng được kiểu hành hạ này, cuối cùng, cậu đã khóc cho đến rối tinh rối mù, lau nước mắt, cậu nhìn Bùi Dật thu dọn hiện trường lộn xộn.

Giọng cậu khàn khàn, đôi môi mím lại ủ rũ.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Bùi Dật lấy ra một thứ màu trắng từ túi giấy kraft, xé nó ra và cẩn thận dán vào chiếc qυầи ɭóŧ màu đen của Nguyên Tống.

Nguyên Tống từ chối, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Bùi Dật "Anh có sở thích đặc biệt nào không?"

Bùi Dật đột nhiên im lặng một lúc, mím môi dưới, vành tai đỏ lên "Bác sĩ nói nó có thể ngăn ngừa ma sát hiệu quả và lành vết thương nhanh hơn."

Nguyên Tống "..."

Để ngăn bầu không khí kỳ lạ lan rộng, Bùi Dật đã véo mắt cá chân của Nguyên Tống và vội vàng để cậu mặc nó vào.

Nguyên Tống đỏ mặt lẩm bẩm: "Đúng là lang băm!"

Bùi Dật nghĩ đến Tần Văn không đáng tin cậy gật đầu đồng ý: "Đúng vậy."



Khi xe dừng lại, Nguyên Tống lao ra ngoài trước, nhưng tư thế đi của cậu hơi kỳ lạ, trông cậu giống như một con mèo con bị què.

Bùi Dật chậm rãi đi theo phía sau cậu, mỉm cười hiển nhiên là tâm trạng rất tốt.

Khi cả hai bước đến cửa, bỗng họ nhìn thấy một người đàn ông đang xô đẩy với các vệ sĩ đang canh gác, người đàn ông này trông ưa nhìn, mặc áo khoác da, đầu tóc bết dầu và luộm thuộm, đang chửi bới.

Mãi cho đến khi hai người tới gần, mới nghe rõ ràng.

"Các người gọi tên bạch nhãn lãng kia cút ra đây!"

"Nó dựa vào đâu lại đuổi bọn tôi ra khỏi nhà họ Bùi? Tôi là con ruột của Bùi lão gia, là chú ruột của Bùi Dật! Nó cũng không thèm nể mặt! Còn không trả một xu đã đuổi bọn tôi ra ngoài!"

"Nó là con bạch nhãn lang! Sớm muộn gì Bùi gia cũng sẽ bị nó làm cho diệt vong!"

"Hắn là một tên điên vô lương tâm! Hắn sẽ chết thảm thôi! Hắn làm sao có thể có được vị trí gia chủ chứ!"

"Tại sao lại không?"

Người đàn ông quá liều lĩnh, cảnh tượng khá hỗn loạn.

Một giọng nói lạnh lùng giễu cợt truyền đến "Chỉ bởi vì mày là tên phế vật."

"..."

Người đàn ông sửng sốt, quay đầu nhìn hai người đang đi tới, đầu tiên là tức giận nói với Nguyên Tống: "Các người nói cái gì!?"

Nguyên Tống khoanh tay liếc anh ta một cái, cái cảm giác lười biếng, thản nhiên và ngang ngược đó lại hiện ra “Tai anh có vấn đề gì sao?——Tôi đã nói, mày là một bãi shit. "

Người đàn ông lôi thôi lếch thếch, anh ta mắng Viên Tống: "Mày là ai? Sao mày dám ở đây mắng tao! Mày có biết tao là ai không?"

Nguyên Tống bĩu môi "Nói nhỏ xuống, tôi nghe thấy, anh không phải là loại —— bị gia chủ của Bùi gia đuổi ra khỏi nhà, bởi vì quá vô dụng không kiếm được tiền sao? "

Giọng điệu của cậu rất chân thành và nghiêm túc hoàn toàn là một đứa trẻ ngoan, trả lời các câu hỏi một cách nghiêm túc, nhưng kiểu lời nói thêm mắm dặm muối này suýt chút nữa đã khiến người đàn ông nổi cơn thịnh nộ.

Người đàn ông tóc xù sắc mặt hung dữ, liếc nhìn Nguyên Tống rồi chuyển ánh mắt u ám nhìn Bùi Dật đang im lặng, anh ta đột nhiên gay gắt thách thức: “Dù sao đây cũng là địa bàn của Bùi Dật. Bùi Dật còn không nói gì mà cậu đã ở đây mắng tôi à? Cậu có để Bùi Dật vào mắt không? "

Người đàn ông chế nhạo cậu.

Nguyên Tống chửi thầm trong bụng, trợn mắt lên, cái đồ ngu ngốc thối tha này.

Mặc dù biết lúc này không nên nhiều lời, nhưng khi người này nguyền rủa Bùi Dật chết, cậu nhất thời không nhịn được.

Bùi Dật mặc dù là một tên biếи ŧɦái, côn đồ, tên già điên khùng, đồ chó... ừm, nhưng ít ra hắn cũng rất nghiêm túc trong công việc, ngoại trừ trêu chọc bắt nạt cậu (?) thì hắn đã rất nỗ lực hết mình trong những ngày này.

Cho nên, ha ha, hắn có năng lực làm gia chủ, rác rưởi bị đuổi ra ngoài thì có làm sao?

rất bình thường.

Thấy Nguyên Tống không nói nữa, tên vô dụng kia còn tưởng rằng cậu sợ, càng thêm cay độc nói: "Cậu đã biết mình không có tư cách, vậy thì cút đi, cậu còn xứng cùng tôi nói chuyện sao?"

Có mấy ai dám nói như vậy với Nguyên thiếu gia, Nguyên Tống đưa đầu lưỡi lên vòm miệng tặc lưỡi, không thể nhẫn nhịn được nữa.

"Sợ ?"

Nguyên Tống tiến lên một bước, trực tiếp túm lấy cổ áo của người đàn ông, đem hắn áp vào tường, hung hăng nói: "Thiếu gia sợ ai, từ khi nào? Địa bàn của Bùi Dật sao? Thiếu gia còn dám ở nơi này ngang tàng phách lối đấy. Đừng nói là anh, ngay cả Bùi Dật cũng phải nghe tôi, anh đã là cái thá gì? "

"Không tin thì đi hỏi hắn nghe theo ai?"

Con ngươi của người đàn ông co lại, một vẻ kinh hoàng hiện lên trên khuôn mặt anh ta.

Nguyên Tống cúi đầu cười tủm tỉm, vươn tay phù phiếm vỗ vỗ một bên mặt của hắn, cười lạnh nói: "Đi —— rác thải. "