Chương 15: Tiểu Nguyên

Chiếc xe hôm nay Bùi Dật lái nhìn bình dân nhưng là loại cao cấp, được Nguyên thiếu gia chọn sau khi đi dạo trong gara.

Một chiếc xe địa hình cỡ lớn cực mạnh mẽ và hoang dã, thân xe cao gấp đôi xe bình thường, đặc điểm chính là thân xe có khả năng chống đạn và——

Nội thất rộng rãi.

Sau khi tự mình trải nghiệm, Nguyên Tống cảm thấy những lời quảng cáo quả thực rất đúng, nếu không cậu đã không thể trải nghiệm tự mình phải giữ quần lăn lộn hai lần.

Cậu thở hổn hển dựa vào cửa sau, cảnh giác hung ác nhìn chằm chằm Bùi Dật "Cút ra ngoài! Ngay cả quần thiếu gia cũng đừng động vào!"

Trinh tiết là của hồi môn quý giá nhất của một người đàn ông.

Thiếu gia đây là một thẳng nam vừa thẳng thắn lại đẹp trai, tên biếи ŧɦái này muốn động vào cậu sao? Không có cửa!

“Đừng sợ.” Bùi Dật rõ ràng đang làm chuyện cực kỳ không lễ phép lại dùng giọng điệu ôn nhu như dỗ trẻ con “Tôi xem một chút thôi.”

Nguyên Tống trợn tròn mắt.

Vãi, lại còn nhìn một chút thôi?

Thiếu gia tôi đây lại không biết về một số bài phát biểu của những tên đàn ông cặn bã sao? —— "Anh sẽ chỉ chạm một chút, không đi vào."

Haha, ai mà tin?

Nguyên Tống đưa tay mở cửa ra, mới phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong, hoàn toàn không mở ra được.

Đcm, thằng chó chu đáo này.

"Bùi, anh giỏi thật đấy, đúng là tên trộm khốn kiếp, còn khóa cửa xe!"

Nguyên Tống khó chịu, đảo đôi mắt to nhìn xung quanh, cố ý khıêυ khí©h: "Có bản lĩnh thì mở cửa xe! Đánh một trận, thua thì phải thả tôi ra!"

Không ngờ cậu lại nghe thấy Bùi Dật thì thầm "Được."

Sau đó, "cạch" một tiếng, ổ khóa bên trong xe mở ra.

Nguyên Tống mở to đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm, cậu bị hành động của hắn làm cho sững sờ trong giây lát, khi cậu định thần lại liền mở cửa xe định chạy ra ngoài.

Nếu hôm nay ở lại đấu với Bùi Dật thì thật là ngu xuẩn, Bùi Dật là một người hung hãn như vậy, kỹ năng nắm bắt của hắn rất kinh người, thiếu gia vẫn thích thông minh hơn hắn ta.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Ngay khi một chân bước nhanh về phía tự do, chiếc mũ của áo hoodie đã bị ai đó giật lấy.

"..."

Nguyên Tống đứng hình, bị ai đó trực tiếp kéo lại.

"..."

Cậu tức giận, nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt hiện lên một tia đáng thương "Bùi Dật, anh không thèm để ý khế ước tinh thần!"

Bùi Dật có ý tứ không rõ nhìn chằm chằm cậu, cười nói: "Khế ước tinh thần? Ôi Kiều Kiều, em chạy trốn làm gì? Không phải muốn đánh nhau sao?"

Nguyên Tống ha hả, bị Bùi Dật chọc giận, xắn tay áo lên khıêυ khí©h ra hiệu với hắn ta: "Thiếu gia tôi sẽ để anh làm vài trò trước! Có bản lĩnh thì đến đây đi!"

Bùi Dật nhẹ nhàng cười, đôi mắt sâu thẳm "Tôi sợ làm tổn thương em."

"..."

"Cmn, Bùi Dật, anh cũng quá giả vờ đi!"

Nguyên Tống đánh vào một điểm, nhảy về phía trước, đè lên bắp chân của Bùi Dật, đấm vào cổ hắn và cố gắng bóp cổ hắn bằng tay kia.

Trong nháy mắt, Bùi Dật nghiêng đầu nhanh chóng bắt lấy nắm đấm nhanh như gió, vừa vặn quét qua một bên mặt, chỉ có khóe miệng xuất hiện mấy vết đỏ.

Ha.

Một tay khác của Nguyên Tống giữ cổ hắn, chuẩn bị làm điều đó một lần nữa——

"Ư—"

Đôi mắt hoa đào của Nguyên Tống mở to, sau khi nhìn Bùi Dật một cách khó tin, cậu nhìn xuống quần của mình——

Chiếc quần thể thao màu xám của cậu vốn dĩ rộng, đồng nghĩa với việc chúng có thể dễ dàng cởi ra, nhưng bây giờ Bùi Dật chỉ tác dụng một lực nhỏ, thế mà chúng trực tiếp tuột xuống tới đầu gối của cậu.

"..."

Tư thế giữa hai người quá mờ ám!

Bùi Dật nhắm hờ đôi mắt điềm tĩnh cười, đưa tay vỗ vỗ cái mông của cậu, thấp giọng nói: "Tôi thích nhất chính là bộ dáng nghịch ngợm của em."

Nguyên Tống "??"

Nguyên Tống chỉ vừa thể hiện kỹ năng, cậu đã bị Bùi Dật ấn vào ghế sau, bắp chân của cậu cảm thấy lạnh.

Tên Bùi Dật khốn nạn này đã nhanh tay ném chiếc quần cho trợ lý.

Oh SHIT.

Làn da ấm áp của Nguyên Tống trực tiếp chạm vào mặt ghế da ở ghế sau, đột nhiên run lập cập, cảm nhận được bàn tay to hơi mát lạnh của Bùi Dật dọc theo mắt cá chân di chuyển lên trên.

Mặt của Nguyên Tống đỏ bừng.

Nhưng lần này, Bùi Dật đã nắm lấy cổ tay cậu ngăn cho cậu vùng vẫy.

“Buông tôi ra!” Nguyên Tống tức giận nghiến răng “Anh đúng là đồ biếи ŧɦái!”

Tiếng trách mắng của Nguyên Tống dần biến mất.

Nửa giờ sau, cửa mở ra.

Không biết từ khi nào, trợ lý đứng cạnh chỗ đậu xe đưa một chiếc túi giấy màu nâu, nhìn bóng lưng của ông chủ lớn, len lén liếc nhìn vào trong xe vài cái.

Điều này, điều này cũng quá hoang dã nha.

Khi anh nhìn lên vài giây trước, anh dường như vô tình nhìn thấy một bàn chân ở ghế sau.

Không mang giày hay tất, yếu ớt ngồi sụp xuống bên cạnh chiếc ghế bọc da màu đen khiến người ta dễ liên tưởng đến những cảnh đỏ mặt, thót tim.

Trong tiềm thức, anh bắt đầu nhớ lại dáng vẻ của vị thiếu gia mà chủ tịch yêu, người đẹp đến kinh ngạc, suy đồi, ngông cuồng và có chút ngang tàng.

Chao ôi, chỉ nhìn thân thể có chút yếu ớt, nghe nói chỉ số thông minh tỷ lệ thuận với cường độ du͙© vọиɠ, chủ tịch bọn họ lại có chỉ số thông minh cao như vậy...

Cơ thể và xương của cậu chủ trẻ có thể chịu được không?

Thiếu gia mặt đỏ bừng bừng tức giận ở trong xe, nhìn thấy Bùi Dật trở lại, trong lòng càng thêm tức giận.

Tên chó họ Bùi không chỉ buộc một chân của cậu vào ghế bằng dây an toàn mà còn cởϊ qυầи cậu để ra ngoài!

"Bùi Dật, anh thật không biết xấu hổ! Cút đi! Đừng để tôi nhìn thấy anh!" Cậu nói, cố gắng che giấu chân của mình.

Nghĩ đến chân của mình, cậu tức giận oan uất, cái chân trong trắng bị hủy thành như vậy "Bùi Y, anh khốn nạn! Anh là biếи ŧɦái!"

"Anh cái gì mà yêu thích a!"

Bùi Dật đóng cửa xe, đặt chiếc quần đang cầm trở lại ghế trước, sau đó mở túi giấy trên tay, lấy từ trong đó ra——

Kem chống viêm và...miếng bvs?

Lúc này Nguyên Tống kinh ngạc đến quên cả giận, cậu ngẩn ra, ngây ngốc hỏi: "Anh không sao chứ?"

Chẳng lẽ vừa rồi cú đấm sấm sét của cậu đã làm Bùi Dật bị thiểu năng trí tuệ?

Bùi Dật cười nhẹ, nhìn hắn cũng không phải đang ngốc "Không phải em bị nhiễm trùng sao? Tôi bôi thuốc cho em."

Viêm... thuốc...

Ha.

Nguyên Tống như con cá chép lộn mình "Thiếu gia tự mình làm!"

Làm ơn, tiểu Nguyên bé nhỏ của Nguyên Tống không thể bị tên biếи ŧɦái này chạm vào!

Cậu giật lấy lọ thuốc mỡ, nhưng ngay sau đó Bùi Dật đã nắm lấy cổ tay cậu.

“Tại sao phải cự tuyệt?” Bùi Dật khóe miệng hơi cong, nhưng trong mắt lại không có ý cười “Vừa rồi không phải cho người đàn ông khác xem sao?”

Vừa rồi? người khác?

Nguyên Tống cười khẩy "Vì anh ta là bác sĩ!"

Bùi Dật ngữ khí trở nên hoàn toàn lạnh lùng "Hơn nữa, lúc đó em cũng rất hưng phấn a "

"..."

Nguyên Tống nghĩ đến những gì đã xảy ra trên giường tư vấn, rất muốn chết đi, cậu trừng mắt nhìn Bùi Dật một cách hung ác và nói: "Đàn ông bình thường đều sẽ như vậy, được chứ? Nếu họ không hưng phấn, họ chắc chắn có bệnh."

"Phải không?"

Bùi Dật sắc mặt trầm xuống, cau mày, vươn tay nắm lấy mắt cá chân không bị trói của cậu, kéo ra ngoài.

Nguyên Tống sững người.

Cậu sững sờ nhìn Bùi Dật cúi xuống kề bên tai cậu, nụ cười trầm thấp khàn khàn bùng nổ bên tai "Chậc chậc.Rất dễ thương. "