Chương 14: Bạn nhỏ

Khi Bùi Dật đi xuống lầu, sắc mặt hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, khi xuống tới lầu ba, hắn bị viện trưởng đang vội vàng chạy tới chặn lại.

“Anh Bùi, tôi không biết anh ở đây.” Viện trưởng lau mồ hôi không tồn tại trên trán “Có phải anh bị bệnh không?”

Bùi Dật nhẹ nhàng mỉm cười, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy một tiếng dương cầm du dương.

Hắn sững người một lúc rồi quay người nhìn xuống dưới lầu.

Bệnh viện tư thục Kinh Thị rất sa hoa giàu có, chiếm một diện tích lớn trên mặt đường nội thành, thiết kế và trang trí cũng trang nghiêm và hoành tráng, toàn bộ thể hiện thiết kế của Đấu trường La Mã.

Đứng ở tầng ba, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng cây đàn dương cầm ở giữa sảnh tầng hai và người đang ngồi đó chơi đàn.

Là Nguyên Tống.

Khi Nguyên Tống ra ngoài, cậu mặc một chiếc hoodie đen, màu đen tuyền tôn lên làn da của cậu càng khiến làn da trắng hơn, lúc này cậu đang cầm một điếu thuốc đỏ tươi, ngón tay mảnh khảnh nhấn từng phím đàn.

Đó là vở Hungary Rhapsody số 2 của Liszt, lãng mạn lại nhẹ nhàng, với kỹ thuật điêu luyện kiêu kỳ, những ngón tay tung bay, gần như để lại dư ảnh.

Nguyên Tống quá mức nhập tâm, toát ra khí chất lười biếng phù phiếm, trên cổ có vài sợi tóc dài buông xõa, phản chiếu đôi môi cắn tàn thuốc càng thêm đỏ.

Cậu kéo ống tay áo lên làm lộ ra cánh tay trắng như nổi gân xanh, mang theo vẻ đẹp nguyên thủy nhất cùng du͙© vọиɠ.

Ánh sáng đèn chiếu vào người anh, tạo nên một bức tranh đẹp đến mê người.

Giống như Lucifer với mười hai đôi cánh tỏa ra ánh sáng thánh thiện, lại giống như một cụm tuyết mới trên đỉnh Olympus, cậu cao ngạo và vô song.

Thánh khiết, quyến rũ, rung động lòng người.

Cậu vào vai 1 gã nghệ sĩ suy đồi, chỉ cần ngồi đó ngoắc ngoắc ngón tay của mình đã có thể nhận được tình yêu và sự theo đuổi điên cuồng của mọi người.

Giữa tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng và sống động, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chói mắt đến mức khiến người ta phải nín thở, như thể đang chứng kiến

sự giáng thế của một vị thần.

Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, toàn bộ đều im lặng.

Vô số người đứng xung quanh, linh hồn nhảy múa sau khi từ vườn địa đàng trở về, trong đó có một người hít sâu một hơi, hưng phấn nói: "Hoan hô!"

"Brrravo!"

Âm nhạc là thứ ngôn ngữ không cần diễn đạt.

Nguyên Tống nhanh chóng từ trên ghế đàn dương cầm bước xuống, đứng sang một bên, làm lễ hạ màn tao nhã, ngậm điếu thuốc trên miệng bước ra khỏi đám đông.

Bùi Dật vẫn bất động, nhìn người đàn ông đó chỉ trong vài phút đã chiếm được trái tim của vô số người, chỉ một giai điệu cậu tùy ý chơi đã biến bệnh viện uy nghiêm thành một buổi hòa nhạc tuyệt đẹp.

Trái tim của hắn như bị một bàn tay to lớn bóp chặt, có chút thắt lại, hô hấp khó khăn.

Niềm kiêu hãnh, sự mê hoặc, ham muốn và hoang tưởng chiếm hữu đối với Nguyên Tống và sự ghen tuông điên cuồng với những người đang nhìn trộm Nguyên Tống.

Chỉ mới hai ngày kể từ khi hắn hoàn toàn kiểm soát và sở hữu Nguyên Tống.

Hắn không thể giấu cậu được nữa, Nguyên Tống dường như có ánh sáng của riêng mình, cuộc đời cậu đã định sẵn sẽ được vô số người yêu mến và ngưỡng mộ.

Còn hắn chỉ là một tên trộm với thủ đoạn tàn ác vụng về, cố gắng giữ kín ánh trăng, như con thiêu thân lao vào lửa, dù biết kết quả chỉ có thể đầu hàng du͙© vọиɠ bẩn thỉu.

Hắn không thể sống thiếu Nguyên Tống.

Hắn sẽ chết mất thôi.

Bảy tám tháng giống như thanh kiếm Damocles treo lơ lửng trên đầu, mũi dao liếʍ mật, hắn không còn cách nào khác.

"Bùi tổng..." Viện trưởng mở lời vừa khẩn trương vừa thận trọng "Tay của cậu —— "

Bùi Dật bị giọng nói của anh kéo về hiện thực, hắn cúi đầu tùy ý liếc nhìn, hai tay vô tình nắm chặt, từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống đầu ngón tay.

Viện trưởng nhìn vẻ mặt của hắn, cân nhắc lời nói của mình "Để tôi băng bó cho cậu? Nguyên công tử... không thích ngửi mùi máu... băng bó năm phút là xong."

Quản lý cao nhất của bệnh viện đều là người thông minh, viện trưởng càng thông minh hơn trong đám người, đương nhiên biết một số chuyện về ông chủ lớn, thậm chí còn biết người ông chủ yêu là ai.

Nguyên Tống có chút sợ máu.

Bùi Dật gật đầu, rời mắt khỏi Nguyên Tống, quay người rời đi trước, nói: "Được, xin lỗi đã làm phiền."

"Không phiền không phiền, điều chúng ta nên làm."

Khi Bùi Dật tìm thấy Nguyên Tống, Nguyên Tống đang ngồi xổm nói chuyện với một đứa trẻ.

Đứa nhỏ chừng năm sáu tuổi, mặc một bộ quần áo nhỏ, ra dáng người lớn, miễn cưỡng đưa cho Nguyên Tống một cây kẹo mυ"ŧ với đôi mắt ngấn lệ.

Nguyên Tống dập điếu thuốc, dùng ngón tay như kẹp điếu thuốc giật lấy cây kẹo, vui vẻ cười nói: "Tiểu quỷ, hiện tại em thấy anh biết chơi dương cầm rồi đúng không? Nhìn anh có đẹp trai không?"

Đứa trẻ bĩu môi miễn cưỡng gật đầu, vừa rồi hai người đã cá cược nếu Nguyên Tống biết chơi đàn thì bé phải đưa Nguyên Tống một cây kẹo mυ"ŧ.

Đứa trẻ thật oan ức, mỗi ngày mẹ bé chỉ cho bé một cây kẹo mυ"ŧ hình con vịt! Anh trai xấu xa này hư quá đi!

Khi mẹ của đứa trẻ ôm bé rời đi, đứa trẻ còn lẩm bẩm: "Mẹ mẹ, khi trở về con cũng sẽ đàn bài nhạc của Liszt, ừm, đẹp trai quá đi."

Nguyên Tống liếc nhìn ngón tay của đứa trẻ, ừm, nó không dài bằng ngón tay út của cậu, vì vậy cậu lễ phép cắt ngang "Ừ, mười năm nữa ngón tay nhất định sẽ mọc ra! Cố lên nào!"

Đứa trẻ gào khóc giận dữ trước thái độ bất cần của cậu, nhanh chóng được mẹ bế đi với tốc độ nhanh chóng.

Nguyên Tống ngậm kẹo trong miệng cười phá lên.

"Bạn nhỏ, về nhà thôi."

Nguyên Tống đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bùi Dật đang đứng trước mặt cậu, hung dữ hỏi: "Anh gọi tôi là gì?"

Bùi Dật một tay đút túi quần, trên cao nhìn xuống dỗ dành cậu :"Nói là em đánh đàn nhìn rất đẹp trai."

Nguyên Tống khịt mũi, đứng dậy đi về phía trước, hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng từ chối người cách xa hàng ngàn dặm khi chơi đàn.

Hoàn toàn là một bạn nhỏ gắt gỏng.

Hai người đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của bệnh viện, Nguyên Tống nhanh chóng ngồi vào ghế sau, Bùi Dật theo sau cũng ngồi bên cạnh cậu.

Nguyên Tống ghét bỏ trừng mắt: "Tránh xa tôi ra! Người toàn mùi thuốc sát trùng, anh vừa ngâm mình trong hồ sát trùng à?"

Bùi Dật đóng cửa xe lại, quay đầu nói với trợ lý lái xe: "Xuống đi."

Trợ lý mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim "Được, anh Bùi."

"..."

Nguyên Tống cảm nhận được luồng khí nguy hiểm nhưng đã muộn "Anh đang làm gì vậy? Tôi cmn— đừng cởϊ qυầи tôi ra!"