“Hôm nay ai xé trời sao, sương mù nhiều thế nhỉ?” Một đám con trai chiều cao khiêm tốn đứng ở cửa sổ bệnh viện nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói.
Nguyên Tống lẻn ra ngoài với một điếu thuốc trong túi, nhưng cậu không ngờ được gặp đồng lõa hút thuốc giống mình trong phòng tiện ích trên tầng 18.
Cậu liếc nhìn tàn thuốc trong tay người đàn ông, vui vẻ nhướng mày, tiến lên vài bước nhìn ra ngoài.
Tầm nhìn từ tầng 18 rất rộng, mắt thường có thể thấy gió thổi mạnh ở bãi đậu xe bên cạnh bệnh viện, này, nó vẫn còn bị bụi cát bao phủ.
Nguyên Tống huých khuỷu tay vào người đàn ông, cà lơ phất phơ cười " Anh bạn - anh mới đến Bắc Kinh phải không? Này thật sự không phải sương mù, mà cmn là bão cát, đi ra ngoài chỉ vừa mở miệng là ăn một ngụm đất, y như ăn một nồi súp cay Hà Nam. "
Cậu cúi đầu và tiếp tục nhìn xuống khi nói, cười toe toét như thể nhìn thấy một câu chuyện cười, cười mắng một tiếng mẹ nó đúng là thiểu năng trí tuệ.
Người đàn ông đứng bên cạnh không biết từ lúc nào quay đầu lại, sững sờ nhìn chằm chằm vào mặt Nguyên Tống trong giây lát.
Có lẽ là bởi vì ánh mắt cứ nhìn chằm chằm mình, Nguyên Tống mới nhướng mày ngậm điếu thuốc nhìn sang "Hả?"
Lúc này, Nguyên Tống mới nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.
Anh ta khá trắng và xinh xắn, với đôi mắt một mí, còn có vẻ ngoài ngây thơ và trong sáng, nhưng khuôn mặt quá nhợt nhạt và nước da cũng không được tốt, nhìn khá đau đớn.
Nguyên Tống tặc lưỡi, "Ca ca, anh không sao chứ? Một lát nữa đừng ngã xuống đấy."
Cửa sổ nơi hai người đứng không bịt kín, gió gào thét thổi làm cửa phòng tiện ích kêu lạch cạch, gã gầy gò có thể sẽ bị cơn gió cuốn xuống.
Nghe thấy Nguyên Tống quan tâm, người đàn ông chậm rãi chớp mắt, cười nhạt, thậm chí còn vội vàng sờ sờ mũi "À, cảm ơn."
Nguyên Tống dựa vào tường, luôn cảm thấy người đàn ông này nhìn mình rất kỳ quái, còn chưa kịp cẩn thận hỏi, liền nghe thấy một tràng tiếng bước chân quen thuộc.
Cậu chợt hoàn hồn, thầm chửi rủa, đưa tay dập tắt tàn thuốc ném vào thùng rác, dùng tay vén đuôi tóc ngửi xem có dính mùi khói thuốc.
Hưʍ.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy vẻ mặt của người bên cạnh, cậu sững người một chút, cảm thấy xấu hổ muốn chuộc lỗi "Tôi, tôi—"
Cuối cùng, cậu không thể tìm thấy một cái cớ thích hợp nên quyết định bỏ qua việc này.
Cậu hít một hơi thật sâu, chải lại mái tóc và bước ra ngoài với khuôn mặt bình tĩnh, đi ra ngoài trước khi Bùi Dật tới.
Bùi Dật sắc mặt rất khó coi, ủ rũ không nói gì.
Nguyên Tống nghĩ đến những gì đã xảy ra khi mình gặp bác sĩ, cậu cũng rất khó xử, vì vậy kẻ xấu xa này đã cáo trạng trước "Anh đã đi đâu vậy? Nếu như anh không trở lại lần nữa, thiếu gia sẽ đi đến đài phát thanh của bệnh viện gọi cho anh, xem anh có xấu hổ hay không? "
Cậu vô lý nhưng lời nói lại hùng hổ, cậu tiến lên một đi qua Bùi Dật và bước đi, vẫy tay với Bùi Dật như một ông già " Anh có đi không? Nếu anh không đi, tôi sẽ không mang anh đi cùng đâu."
Bùi Dật lùi lại một bước, liếc nhìn nơi Nguyên Tống vừa ở, chỉ thấy cánh cửa phòng tiện ích có tiếng lạch cạch và có cả mùi khói, cuối cùng rời đi theo hướng của Nguyên Tống.
Sau lưng hai người, mỹ nam từ trong góc đi ra, đứng ở chỗ khuất sau cửa nhìn bóng lưng Nguyên Tống, mang theo sự tỉ mỉ cùng luyến tiếc.
Khi bóng lưng của hai người biến mất khỏi tầm mắt, anh đứng thêm vài giây trước khi quay người rời đi.
Trong phòng tiện ích, chỉ còn lại một vài làn khói.
Nguyên Tống và Bùi Dật đi xuống cầu thang, một người đi trước và một người đi sau cách nhau 10 mét.
Khi đến sảnh tầng hai, điện thoại của Bùi Dật đổ chuông, hắn nhìn lướt qua liền bước nhanh về phía Nguyên Tống, ra hiệu cho cậu đợi một chút.
Nguyên Tống bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn "Anh lắm việc thật đấy."
Bùi Dật vươn tay giúp cậu chỉnh lại cổ áo "Em ngoan ngoãn chờ tôi, tôi đi gặp bác sĩ."
Nguyên Tống trợn tròn mắt, rất không muốn gặp bác sĩ "Ồ."
Bùi Dật quay người và đi về phía khoa giải phẫu thần kinh, dọc đường có rất nhiều y tá và bác sĩ tò mò nhìn hắn.
Khi cửa phòng trực được mở ra, Tần Văn mặc một chiếc áo blouse trắng, đang ăn cơm với món mì ăn liền còn sót lại, khi nhìn thấy Bùi Dật thì vô cùng kinh ngạc "Không ngờ lại gặp được Bùi tổng ở đây. "
Bùi Dật lạnh lùng phớt lờ anh ta, một mình ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng trực.
Tần Văn ha ha, bưng canh cùng cơm, quay đầu giống như quý hiếm nhìn hắn một cái "Làm trong viện lớn nhất là viện trưởng, anh đây là đi thị sát chúng ta sao?"
Bệnh viện thứ ba Kinh Thị là bệnh viện tư nhân cao cấp nhất ở Bắc Kinh, nổi tiếng khắp thế giới về dịch vụ cao cấp nhất và giá cả cũng rất đắt.
Họ nghe nói rằng Kinh Thị ngang tàng như vậy bởi vì có một ông chủ vô danh và bí ẩn đằng sau nó, nhưng ông chủ rất khiêm tốn, cho đến nay nó cũng chỉ là một truyền thuyết.
Bây giờ ông chủ huyền thoại bất ngờ đến bệnh viện, còn có thể vì chuyện gì mà đến Tần Văn đã đoán được bằng ngón chân cái của mình rồi.
"Nhị thiếu gia có chuyện gì sao?"
Tần Văn luôn cảm thấy Bùi Dật quá quá nghiêm Nguyên Tống, một đứa con trai, việc phá phách một chút thì có gì sai?
Hóa ra Nguyên Tống đến đây chỉ để kiểm tra CT xem trong đầu có máu bầm gì không, chờ thêm một thời gian sau máu bầm biến mất là được.
Nhưng nhìn vẻ mặt như thể có người thiếu nợ tám tỉ của Bùi Dật, Tần Văn cảm thấy đau răng, người này có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ như vậy, nếu thực sự chọc giận Nguyên Tống. Cậu không muốn nói chuyện với ông già này nữa, thì phải làm sao? Nguyên Tống không phải là một đứa trẻ, Bùi Dật đã quản quá nghiêm rồi.
Hắn nhai cơm hỏi: "Nhị gia lại không uống sữa sao?"
Đôi môi mỏng của Bùi Dật hơi nhếch lên "Cút đi."
"Làm sao vậy ——" Tần Văn đột nhiên nhớ tới cái gì "Đợi đã, mẹ kiếp, tôi nhớ lúc nãy Lâm Phong đưa cho tôi bệnh án, nói tôi tiếp nhận theo dõi. Kia không phải là Nguyên Tống sao... ha"
Câu hỏi cuối cùng trở thành tuyên bố.
Lâm Phong là phó chủ tịch của họ, anh ấy là một chàng trai trẻ tuyệt vời, người mới từ nước ngoài trở về Trung Quốc, ánh mắt ngạo mạn chỉ nhìn lên trời cao còn tự xưng mình là chuyên gia gì gì đó.
Nhưng Tần Văn nhớ tới bệnh án Lâm Phong đưa cho anh chỉ là bệnh thông thường, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, lúc đó anh còn cảm thấy kỳ quái, nhưng bệnh án lại không có ghi thông tin bệnh nhân.
Từ điểm này, chắc chắn người đó đã có 1 cách thức gì đó và quan hệ tốt với Lâm Phong mới có thể để cho Lâm Phong ra mặt, hơn nữa còn cố tình chuyển cho Tần Văn, hóa ra là 2 tên nam nhân này.
Mẹ kiếp, nếu nghĩ như vậy, không phải là tiểu thiếu gia bị lão đại nắm trong lòng bàn tay sao?
Bệnh án vừa rồi hiện lên trong đầu Tần Văn, hắn phun ra một ngụm cơm, cười hả hê vui sướиɠ khi người gặp họa.
"Chết tiệt, vừa rồi cậu ấy nhìn thấy bác sĩ, Nguyên nhị thiếu gia sẽ không "chịu nổi" người ta sao?"
Tần Văn vui vẻ nhe răng, mẹ kiếp, cười chết mất.
Lâm Phong chuyên môn là nam khoa, khi Tần Văn nghĩ về chuyện đó, liền đã hiểu rõ kết quả.
Chắc là do hôm đó Nguyên Tống bị dính mưa, mưa không sạch nên “nhị thiếu gia” bên dưới bị bí và tự nhiên bị viêm.
Phòng khám nam khoa phải dùng tay kiểm tra, người đàn ông này... Chà, đặc biệt là những chàng trai trưởng thành 18 tuổi, họ còn trẻ và tràn đầy sức sống, họ còn có thể "lêи đỉиɦ" mười tám lần một ngày.
Với một sự đυ.ng chạm như vậy, sẽ có vấn đề nếu không có phản ứng.
Nhưng vấn đề nằm ở Bùi Dật, về phần hắn ta một nhân vật có tính chiếm hữu và kiểm soát như vậy, hắn nhất định phải ghen chết hahaha!
Bùi Dật ánh mắt lạnh lùng, gằn từng chữ nói: "Câm miệng."
Tần Văn vội vàng làm động tác ngậm miệng, vừa nuốt thức ăn vừa xem bệnh án.
"Viêm nhiễm không phải là vấn đề lớn, nhưng anh phải cẩn thận không nên chà xát quá nhiều, nếu không có thể làm cho bệnh tình trầm trọng hơn, thật sự là không tốt, ừm —— dùng băng vệ sinh lót đi."
Bùi Dật "...?"
Tần Văn vội vàng giơ hai tay đầu hàng, "Tôi là người có chuyên môn đang nêu lên ý kiến, anh thích nghe thì nghe".
Khi Bùi Dật chuẩn bị xoay người rời đi với thuốc trong tay, Tần Văn dựa vào bàn thản nhiên nói: “Tôi đã đọc phiếu xét nghiệm của Nguyên Tống, chụp CT não, phạm vi máu bầm không lớn, nhiều nhất bảy tám tháng mới có thể tan hoàn toàn được."
Bùi Dật dừng lại.
"Anh hiện tại làm vài chuyện khiến Nguyên Tống nghĩ đến liền vui vẻ" Tần Văn lạnh giọng nói "Đợi cậu hoàn toàn bình phục, phản ứng của cậu sẽ như thế nào, anh có thể tiếp nhận sao?"
"Nguyên Tống tuy ăn mềm không ăn cứng, nhưng đừng lại cắt cổ tay tự sát rồi bắt cậu tha thứ, thật sự là quá mất mặt."
Tần Văn nói tiếp "Bùi Dật, tự giải quyết cho tốt đi."