Chương 12: Gọi chồng

Lời vừa dứt, bầu không khí liền trở nên căng thẳng.

Hầu hết những gì Nguyên Tống nói đều là phỏng đoán, nhưng sau khi câu nói được nói ra trong sự tức giận đó, lại càng trở nên đáng tin hơn.

Đúng vậy, nếu như Bùi Dật căn bản không phải bạn trai của cậu thì sao?

Vậy thì ... Bùi Dật lại nói dối mình vì cái gì?

Sắc mặt Nguyên Tống càng ngày càng lạnh, khuôn mặt tuấn mỹ bị đuôi tóc màu vàng kim quét qua, ngũ quan thâm thúy hoàn mỹ, giống như cục cưng mà tạo hóa yêu quý nhất.

“Bùi Dật” cậu giật giật đôi môi bóng bẩy của mình, dùng ý đùa cợt cố ý vỗ nhẹ vào mặt Bùi Dật “Anh không phải là người nói bậy bạ hay nhất, lươn lẹo cũng hay nhất sao? Nói đi, sao anh không nói?"

Bùi Dật chậm rãi di chuyển ánh mắt lên trên, nhìn Nguyên Tống như thể đang nhìn Chúa tuyên án trong Vườn địa đàng, hắn không trả lời câu hỏi của Nguyên Tống, chỉ đưa tay vén mái tóc đang xõa trước mặt của cậu ra sau tai.

Trong mắt hiện lên sự dịu dàng như thôi miên, hắn bình tĩnh mỉm cười, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Em đoán không sai."

Rầm một tiếng, Nguyên Tống đột nhiên ngẩng đầu, tái nhợt nhìn hắn, ngón tay nắm thành quyền trắng bệch.

“Nghe tôi nói trước” Bùi Dật mỉm cười trấn an “Mối quan hệ giữa em và cha mẹ gần đây thật sự... không tốt lắm, bởi vì cha mẹ em rất cưng chiều em, chỉ muốn em mỗi ngày sống thật vui vẻ. Cho nên, khi bọn họ biết em ở cùng tôi, bị tôi nuôi dưỡng thành đồng tính luyến ái, bọn họ rất tức giận, sợ con đường này quá gian nan, em sẽ chịu nhiều tổn thương. "

Bùi Dật nhìn chằm chằm vào mắt Nguyên Tống, một tay nắm lấy cổ tay cậu, từ từ nhưng cũng mạnh mẽ tách bàn tay đang nắm chặt của cậu ra.

“Khi đó bọn họ nói chuyện có chút nặng lời, cho nên em cãi nhau vài câu, sau đó…” Bùi Dật vuốt nhẹ lỗ tai của cậu, giống như dỗ dành một con vật nhỏ “Đừng buồn, bọn họ là thương em mới như vậy. Sau khoảng thời gian này, tất cả mọi người bình tĩnh lại rồi sẽ ổn thôi. "

Thanh âm của hắn ôn nhu, có thiên vị cùng trầm ngâm "Tôi thấy em mất trí nhớ, nên những chuyện này đều tự tôi giải quyết."

Hắn nở nụ cười trên khuôn mặt vốn trong sáng hiền hòa, lời nói nhẹ nhàng có thể khiến người ta say khướt nhảy xuống sông Tô Châu vươn tay ôm lấy eo cậu “Kiều Kiều nhà chúng ta, một mình tôi nuông chiều em cũng tốt."

"..."

Nguyên Tống có chút bối rối trước cách giải thích này, chưa kịp hiểu thì cậu đã bị ôm trước khi biến thành con mèo nhe răng dọa người.

Sau khi thất thần xong cậu lại đỏ mặt xấu hổ muốn nhảy dựng lên: "Đừng nhân cơ hội chạm vào tôi! Đồ biếи ŧɦái già!"

“Ừm……”

"Ra khỏi đây!!"

Vài phút sau, cậu nằm trên thảm thở hổn hển, khuôn mặt đỏ đến sắp chảy máu, đôi mắt hoa đào ngọt ngào mà đau đớn, đây buộc tóc bị giật đứt, tóc dính ở một bên mặt. mồ hôi, miệng đỏ bừng, giống như vừa trải qua một trận "bắt nạt" nặng nề.

Nguyên Tống chống khuỷu tay về phía sau, đôi mắt như bốc lửa cảnh cáo nhìn hắn chằm chằm "Đồ biếи ŧɦái! Anh phạm quy cmnr! Thiếu gia nói muốn đánh nhau với anh! Thế đéo nào anh lại cù lét tôi! Anh có bệnh à"

Bùi Dật nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Nguyên Tống và kéo nó một cách thô bạo.

"Họ Bùi!!"

Nguyên Tống bị kéo mạnh về phía sau, để lại một vết đỏ đẹp mắt trên làn da trắng nõn ở mắt cá chân của cậu, sau đó áo của cậu bị vén lên, một bàn tay to khớp xương rõ ràng ấn xuống phần thắt lưng của cậu.

Bùi Dật thanh âm nghiêm túc "Tôi giúp em xem vết thương."

Nguyên Tống lạnh lùng nhìn hắn, đem đầu lưỡi áp lên vòm miệng, chặc lưỡi, híp mắt khinh bỉ nhìn đi chỗ khác.

Chết tiệt, giả vờ! Tiếp tục giả vờ!

Nếu không phải cái tên họ Bùi này chỉ lấy cớ nhìn vết thương mà ấn vết thương, vết bầm tím của cậu đã sớm lành lặn từ 800 năm trước rồi!

Cậu chịu không nổi nữa "Bùi Dật, anh thật sự có bệnh sao?"

Bùi Dật lại đeo chiếc kính gọng vàng vào, hắn tự phụ lại cấm dục như một vị thần, hắn gật đầu nói: "Vâng, tôi có bệnh. Tôi đói khát làn da của vợ tôi, chỉ cần không chạm vào một chút tim gan phèo phổi sẽ như bị cào cấu, cảm giác như đã chết một hồi."

"..."

Nguyên Tống bị cánh tay buồn nôn của hắn làm cho nổi cả da gà "Anh nói đàng hoàng có được hay không... chờ một chút ——

Mày vừa gọi ai là vợ mày! "

Thấy Nguyên Tống lại sắp nhảy lên trời, Bùi Dật dịu dàng nói: "Em yêu, tôi gọi em là—"

Anh đưa tay vuốt ve yết hầu của Nguyên Tống"Chồng, anh yêu em."

"..."

Nguyên Tống lại sững sờ tại chỗ, trong đầu cậu tràn ngập——

WTF, thằng chó này gọi tao là chồng à?

Sau đó, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Bùi Dật "Kiều Kiều của chúng ta, đừng buồn, nếu em thực sự muốn hòa hoãn mối quan hệ với cha mẹ của mình ... Em có thể nghĩ đến việc làm việc chăm chỉ và đỗ vào một trường đại học tốt để khiến họ hạnh phúc, phải không? "

Nguyên Tống cau mày, chuyện gì đang xảy ra vậy? Thiếu gia là một người đàn ông trưởng thành mười chín tuổi, tại sao cậu phải chăm chỉ học tập cho kỳ thi tuyển sinh đại học? ? ?

Nhưng--

Cậu vẫn lạnh lùng gật đầu, miễn cưỡng tiếp nhận kiểu thổi gió bên gói của Bùi Dật "Được."

Sau khi thay quần áo xong, Nguyên Tống thờ ơ nằm trên giường, vùi mặt vào gấu bông Cu Shin cỡ lớn và im lặng.

Bùi Dật biết rõ rằng Nguyên Tống chắc chắn đang nghĩ về cha mẹ mình ...

Hắn dựa vào tường, kẹp đầu ngón tay giữ mẩu thuốc lá đỏ tươi đang lập lòe, thản nhiên nhìn xuống mẩu thuốc lá.

Một lúc lâu sau, hắn gợi lên một nụ cười trong vô thức còn thêm một chút ác liệt.

Ha, không thể chịu đựng được.

Không thể chịu đựng được việc trong trái tim Nguyên Tống lại có thêm những người khác.

Hắn đã là con chó của Nguyên Tống trong một thời gian dài.

Khi Nguyên Tống cần hắn, chỉ cần vẫy tay thì hắn sẽ lập tức lao đến.

Nhưng khi Nguyên Tống chán nản, cậu lại xua tay bảo hắn đi đi.

Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể so sánh được với địa vị của những kẻ vô dụng nằm trong tim Nguyên Tống.

Như vậy thì giữ những người đó để làm gì?

Phải, hắn nên tiêu diệt tất cả những kẻ cố lấy đi sự ưu ái từ Nguyên Tống.

Em ấy--

Chỉ nên thuộc về 1 mình tôi.