Chương 11: Sợ hãi

Giọng điệu của hắn lỏng lẻo dài dòng, lời nói mơ hồ có ý nghĩa khác thường, còn kèm một tiếng cười nhẹ.

Một từ "fuck" dường như khiến mọi người có thể trải nghiệm tìиɧ ɖu͙© nồng nhiệt.

Nguyên Tống choáng váng trước sự thẳng thắn của hắn đến mức mất trí.

Khi Bùi Dật nắm lấy cổ tay cậu kéo vào phòng ngủ, đưa cậu tới trước phòng thay đồ, cậu trông có vẻ sững sờ và choáng váng.

Bùi Dật đưa tay ra trước mặt cậu lắc lắc "Sợ à?"

Nguyên Tống tức giận vùng tay ra "Anh có thể nghiêm túc hơn được không! Mỗi ngày anh đều suy nghĩ cái quái gì vậy?"

Cậu chán ghét trừng mắt nhìn hắn, dùng chiêu khıêυ khí©h để che đậy sự hoang mang cùng hoảng sợ của cậu "Nhìn qua có vẻ nghiêm túc, nhưng kỳ thực trong đầu anh toàn là bả đậu rác rưởi!"

" Cút đi, cút đi!"

Cậu đột nhiên xoay người, uể oải phất phất tay, tùy ý lui về phía sau, hung ác nói: "Đừng lảng vảng ở trước mặt tôi, nhìn thấy anh tôi liền muốn nôn!"

Đang bước đi một cách hiên ngang nhưng chỉ được nửa đường một đôi tay cường tráng nắm lấy eo cậu, thô bạo kéo về phía sau.

OH SHIT!

Nguyên Tống nhìn như tùy ý, nhưng Bùi Dật đã đặt cậu vào trạng thái cảnh giác cao độ, cậu nhướng mày đá 1 cái, lại nghe thấy tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào từ phía sau.

Cậu nắm lấy cổ tay của người đàn ông kéo ra phía sau và chính xác vặn ngược lại, đắc thắng ậm ừ với hắn “Nào, xem ra có 1 số người cao hơn thiếu gia một chút, nhưng thực ra anh chỉ là một con gà yếu ớt ——!"

Cánh tay đang nắm cổ tay Bùi Dật bị hất ra, trong nháy mắt, có người khéo léo bắt chéo 2 cánh tay của cậu ra sau lưng! Vẻ mặt Bùi Dật rất dịu dàng, hắn đi về phía chiếc giường lớn, hai tay ôm eo Nguyên Tống.

Nguyên Tống tức giận nghiến răng, mặt đỏ bừng!

Làm thế nào một người đàn ông thực sự có thể bị đàn áp!

"Cút!"

Trong nháy mắt, Nguyên Tống nghiến răng, dùng chân chặn bước chân của Bùi Dật đột nhiên phía sau cậu truyền đến 1 âm thanh.

"Rầm—"

Hai người đàn ông cao trên 1,8 mét rơi thẳng xuống đất với một tiếng động lớn.

Một giây trước khi ngã xuống, Nguyên Tống được Bùi Dật quay ngược lên trên còn Bùi Dật thì trở thành tấm lót cho Nguyên Tống.

May mắn thay, mặt đất được trải thảm, hai người họ chỉ ngã hơi đau 1 chút, nhưng Bùi Dật vẫn bị cơ thể của Nguyên Tống khi ngã đè lên, phát ra một tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào.

"Tach--"

Nguyên Tống bị trán của Bùi Dật đập vào cằm, đau đến mức muốn nhảy dựng lên chửi bới, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Bởi vì đau đớn, đôi mắt hoa đào to tròn xinh đẹp tràn ngập sương nước, ngay cả chóp mũi cũng có chút đỏ ửng đáng thương, giống như một con mèo bị oan ức.

Nhưng con mèo không chỉ có uất ức mà còn rất cáu kỉnh, nó nắm chặt tay đấm một phát vào ngực Bùi Dật, giọng điệu khi khóc vẫn rất hung dữ và ngang ngược "Mày cố ý! Mày định ám sát thiếu gia sao?"

"Au--"

Bùi Dật như làm nũng mà kêu lên vì cú đấm này, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không chút máu.

Trông rất yếu ớt.

“Anh cũng không đạo đức giả như vậy chứ?" Nguyên Tống ngưng mi nghi hoặc nhìn hắn, “Đừng có mà ăn vạ, nếu nói ra nguyên nhân cái chết như vậy thật xấu hổ.”

Dù sao, cậu thực sự không thích việc mình mặc bộ đồ góa phụ sau khi "chồng cũ ngã xuống đất".

Góa...Chồng?

Eww

Là Bùi Dật chứ không phải cậu.

Chắc là bị Tần Văn thủ thỉ vào tai nhiều quá rồi mới nghĩ ra cái ý tưởng vớ vẩn này!

Nguyên Tống mặt không biểu cảm, thậm chí khinh thường, nhưng trên thực tế đã bắt đầu cáu kỉnh "Anh... Anh làm sao vậy? Nội tạng của anh sẽ không thật sự bị va vào đúng không?"

Cậu nhìn thấy Bùi Dật yếu ớt nhắm mắt lại, có vẻ hít vào thì ít thở ra thì nhiều, cậu lo lắng vò tóc, vội vàng đứng thẳng lên, nhéo cằm Bùi Dật.

Tay còn lại vội vàng đặt lên mũi Bùi Dật, cảm giác được luồng không khí yếu ớt lưu chuyển mới thở phào nhẹ nhõm.

"..."

"Kiều Kiều..."

Nguyên Tống bị giọng nói yếu ớt gần như không thể nghe thấy của hắn làm cho khó chịu, khí thế tức giận bị cắt ngang, cậu cong môi liếc hắn một cái nói: "Sao vậy? Anh không định nói di ngôn cuối cùng sao? ——

Anh không được chết trước mặt thiếu gia, làm bẩn mắt thiếu gia. "

Nguyên Tống chống tay, định với lấy chiếc điện thoại di động đã rơi xuống đất ngay bên cạnh trong lúc hai người xô xát.

"Thật phiền toái. Tôi gọi người kia Tần... à Tần Văn, kêu hắn thu thập xác của anh."

Cậu lẩm bẩm những câu khẩu thị tâm phi nhưng sự quan tâm trong đáy mắt của cậu khiến Bùi Dật cảm thấy mềm mại như thể anh đang bị một đàn chó con tròn như mặt trăng mềm mại bao lấy.

Rất dễ thương.

Chửi thề cũng dễ thương.

Mắng người cũng dễ thương.

Lúng túng và quan tâm đến mọi người cũng dễ thương.

Bùi Dật không khống chế được ý niệm trong lòng cùng hoang tưởng muốn ôm chặt lấy cậu, liền vươn tay kéo cậu ngồi xuống.

Chậc chậc.

Người vừa mới cách Bùi Dật không xa lại bị ép ngã vào trong ngực hắn, hai tay ôm eo Nguyên Tống, thậm chí còn mơ hồ vuốt ve cậu.

Nguyên Tống bùng nổ, nhướng mày chế nhạo nắm cổ áo của Bùi Dật "Anh có thể bình tĩnh một lúc được không? Anh đừng quậy phá nữa! Cmn cứ thích phá phách ! Một cái đánh của tôi không thể gϊếŧ anh đâu!"

Cậu ước gì có thể đá chết con chó này "Tôi nghĩ anh ước mình có thể chết dưới hoa mẫu đơn?"

Bùi Dật cau mày khi cậu mắng hắn, chiếc kính gọng vàng không biết đã rơi xuống nơi nào.

Đôi mắt phượng thâm thúy lộ ra trước mặt Nguyên Tống không chút che đậy.

Lúc này, hắn ngước mắt lên, dùng ánh mắt mê ly dịu dàng nhìn Nguyên Tống, dùng giọng điệu thân mật dụ dỗ nói: "Nếu chết mà có Kiều Kiều bên cạnh—"

Hắn chống cùi chỏ đẩy nửa người lên, ngẩng đầu chậm rãi tới gần Nguyên Tống, dùng môi mỏng nhẹ nhàng mà tinh tế hôn lên yết hầu của Nguyên Tống, thở ra hơi lạnh "Là nguyện vọng của ta."

"..."

Nguyên Tống trợn to mắt, tóc tán loạn giãy giụa, đuôi tóc hơi quăn quấn quanh chiếc cổ trắng như tuyết, đuôi tóc được nhuộm vàng trắng dưới ánh đèn, đẹp đến khó tin.

"Anh--"

“Anh!” Nguyên Tống di chuyển yết hầu của mình mấy lần, đè nén sự rung động quyến rũ đó, bất đắc dĩ chửi: “Tiếc cho cái đấm lúc nãy không gϊếŧ được anh!”

Bùi Dật cụp mắt xuống khẽ mỉm cười, từ từ thưởng thức khuôn mặt đáng yêu đang đỏ bừng vì xấu hổ của Nguyên Tống trong lòng, cảm giác hài lòng như thể vừa nuốt một món tráng miệng tinh xảo.

Hai người đang làm một tư thế thân mật, Nguyên Tống đang quỳ Bùi Dật thì nghiêng người hướng về phía Nguyên Tống.

Một tư thế tốt cho một nụ hôn.

Nguyên Tống nắm lấy cổ áo của Bùi Dật, các đốt ngón tay của cậu trở nên trắng bệch, cổ họng khô khốc, đầu óc mơ hồ, thậm chí cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập hỗn loạn bên tai.

Cậu không biết đó là của mình hay của Bùi Dật.

Cậu nghe thấy Bùi Dật nhẹ nhàng hỏi: "Vừa rồi em đang nghĩ gì vậy?"

"Hửm?"

“Vừa rồi ở trong phòng khách nhìn điện thoại một chút liền không vui ?” Bùi Dật nhìn thẳng Nguyên Tống, “Có người chọc em sao?”

Có lẽ là vì đánh nhau, cảm xúc căng thẳng của Nguyên Tống được giải tỏa, không hiểu sao lại nói ra suy nghĩ thực sự.

“Không, tôi chỉ là—” Cậu nhăn mũi, “Anh nói tôi là người của Nguyên gia, nhưng vì sao sau khi tôi tỉnh lại không có ai gọi điện thoại cho tôi?”

"Hơn nữa, trên điện thoại của tôi cũng không thấy... thông tin liên lạc của cha mẹ tôi và một số người thân..."

Nói xong, không nghe thấy Bùi Dật đáp lại, cậu chỉ tùy hứng nói sau liền dâng lên một trận xấu hổ, mẹ kiếp, cậu như vậy nóng lòng muốn tìm cha mẹ, giống như một đứa trẻ chưa cai sữa vậy.

Hừmm!

Nếu Bùi Dật dám cười nhạo cậu, cậu nhất định sẽ đánh Bùi Dật thật mạnh!

Một lúc sau, cằm của cậu bị ai đó xoa xoa, theo bản năng cậu ngẩng đầu lên.

Bùi Dật cong ngón tay áp lên cằm của cậu xoa xoa, giống như đang dỗ dành một con mèo, thanh âm rất ôn nhu "Em lúc này vốn là đang đi nước ngoài chơi, ba mẹ rất yêu thương em. Họ sợ em ở nước ngoài nghỉ ngơi sẽ bị bọn họ quấy rầy, cho nên chưa bao giờ gọi điện thoại để em đi chơi thoải mái hơn..."

Hắn cụp mắt xuống để che giấu sự mờ mịt cùng hoang tưởng trong mắt, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà sau khi hai chúng ta ở bên nhau, em rất kích động, định cho tôi một bất ngờ nên mới lén quay về Trung Quốc tìm tôi."

Bùi Dật cười thầm, nhưng không kiềm chế được sức lực nhéo cằm Viên Tống đến đỏ bừng, "Cho nên... Lúc tôi ngẫu nhiên đi ngoại ô kiểm tra công trình, khi tìm được em lúc đầu còn không có phản ứng gì kì lạ."

Phải không?

Nguyên Tống thậm chí không quan tâm đến cái móng heo của Bùi Dật đang sờ mặt mình, tâm trí cậu rối bời, một ý nghĩ mơ hồ và bướng bỉnh không thể kiểm soát dâng lên——

Không đúng.

Cậu nghi hoặc nhìn chằm chằm Bùi Dật, "Nhưng tại sao trong điện thoại của tôi lại không có tung tích của cha mẹ và tất cả thông tin liên lạc?"

Bùi Dật và cậu nhìn nhau, khóe miệng cong lên đều đều từng chút một.

Nguyên Tống tiếp tục: "Ngay cả khi tôi tức giận và cãi nhau với họ, cũng không thể xóa bỏ mọi thứ. Hơn nữa, là bạn trai của tôi, anh cũng nên biết lý do, phải không? "

Những thứ lộn xộn trong đầu cậu xếp thành một hàng, tốc độ nói của cậu ngày càng nhanh hơn, gần như hung hăng.

"Anh đang lừa tôi? Lừa tôi về cái gì?—

Là thân phận ban đầu của tôi, hay là chuyện của cha mẹ tôi, hoàn cảnh của chính tôi, hay là quan hệ giữa tôi và anh? "

Bùi Dật nhìn lướt qua khuôn mặt của Nguyên Tống từng li từng tí một, im lặng mở miệng.

"Không phải."

“Không phải là cái gì?” Nguyên Tống cười cười, nụ cười khoa trương cùng liều lĩnh, nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Cậu khom người đi tới gần Bùi Dật, ngữ khí kéo dài, nhưng cuối cùng lại là lạnh lùng lãnh đạm "Hay là những lời anh nói ——

Tất cả đều là giả? "