Nguyên Tống khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, liếc nhìn Bùi Dật bên cạnh.
Bùi Dật vừa thay quần áo, chỉnh tề ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh, nghiêm túc làm việc với chiếc máy tính bảng của mình.
Nguyên Tống trong lòng trợn mắt ngoác mồm, chậc chậc,nhân mô cẩu dạng còn làm bộ làm tịch.
Ngoài mặt thì nghiêm túc nghịch điện thoại di động, nhưng trên thực tế, cậu lơ đãng lại nhìn về phía Bùi Dật, có chút tò mò về gia thế của mình.
Rốt cuộc, đã một hai ngày kể từ khi cậu tỉnh dậy sau chứng mất trí nhớ nhưng không có ai đến tìm cậu.
Cậu hít sâu một hơi, đang định quay đầu lại hỏi Bùi Dật, liền thấy người đàn ông cúi người xuống, từ ngăn kéo dưới bàn lấy ra một quyển sổ, bắt đầu viết gì đó.
Bùi Dật dáng người cao thẳng, giờ phút này ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại lại rất uy dũng trang nghiêm, không hề giống Nguyên Tống lười biếng đang nằm một chút nào.
Chỉ là--
Khi Bùi Dật cúi xuống nhặt đồ, bộ đồ mặc ở nhà màu đen hơi kéo lên, để lộ một phần eo, vòng eo thon với một lớp cơ mỏng rất hấp dẫn.
Nhìn kìa, hừm—
Giống như eo chó đực đang phổ biến trên Internet.
Thoạt nhìn, ừm, rất dũng mãnh.
Ngay khi Nguyên Tống cao hứng, cậu đã vô thức huýt sáo về phía hắn, lông mày nhướng lên lộ ra khí chất nghịch ngợm như xã hội đen nhìn rất gợi đòn.
Khi Bùi Dật quay đầu lại và cả hai nhìn nhau, Nguyên Tống chợt nhận ra rằng mình đã làm một việc rất xấu hổ và lưu manh.
Có vẻ như gen tán tỉnh của cậu không thể thay đổi.
Nguyên Tống động đậy yết hầu của mình, nhanh chóng quay đầu lại ho vài cái để giảm bớt sự xấu hổ.
"Cổ họng khó chịu sao?"
Một giọng nói trầm và tao nhã vang lên.
Cả hai vừa đánh nhau, bây giờ bầu không khí càng trở nên kỳ lạ hơn vì hành động của Nguyên Tống.
Nguyên Tống nếu muốn nổi giận và gây rắc rối thì phải cảnh giác với sự điên rồ của Bùi Dật, mà lần này cậu vô tình giở trò lưu manh lại đuối lý vì vậy cậu chỉ có thể nói một cách khô khan: "Đừng quan tâm đến tôi."
"Ừm."
Bùi Dật lại cúi đầu viết.
Lần này, Nguyên Tống không thể mở miệng nữa, cậu uống một ngụm nước không có mùi vị gì nhưng lại cảm thấy hạnh phúc , hung hăng nhìn chằm chằm vào điện thoại 1 cách mất tập trung.
Chỗ ngồi của Bùi Dật rất thích hợp để làm những việc đen tối.
Cuốn sổ trong tay hắn đã được mở ra, nửa tờ giấy đầu tiên vẽ đầy những tưởng tượng dày đặc mà hắn muốn làm với người đang ngồi trước mặt.
“Cạch—“ Có tiếng mở lon vang lên, theo sau là tiếng hít thở của Nguyên Tống.
Bùi Dật ngẩng đầu lên, ánh mắt từng chút một dời từ những mạch máu xanh trên cánh tay của Nguyên Tống đến những ngón tay mảnh khảnh và khỏe khoắn đang cầm lon coca sẫm màu và đôi môi đỏ mọng như nước.
Cuối cùng, theo một giọt chất lỏng màu nâu sẫm tràn ra, nó chảy vào trong yết hầu gợi cảm của Nguyên Tống, trên yết hầu còn có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ.
Vốn dĩ da Nguyên Tống là màu trắng, nốt ruồi nhỏ màu đỏ càng ngày càng bắt mắt, Bùi Dật không khỏi có chút ý nghĩ báng bổ .
Nguyên Tống có lẽ bị ánh mắt mạnh mẽ của hắn làm khó chịu, nhíu mày nhìn hắn "Anh nhìn gì vậy?"
Bùi Dật tầm mắt chậm rãi dời lên, bắt gặp đôi mắt đào hoa trong veo của Nguyên Tống, khóe miệng chậm rãi gợi lên một tia ý cười nhàn nhạt, thở dài nói: "Em."
Tưởng tượng trong tâm trí hắn cuối cùng đã được lấp đầy hoàn toàn và trở thành du͙© vọиɠ sâu sắc nhất trong trái tim hắn——
Ngyên Tống bị xích vàng giam cầm trên chiếc giường lớn màu đen, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình trông không giống cậu thường ngày, làn da lộ ra ngoài không khí đầy những vết đỏ tươi.
Một bàn tay to di chuyển từ mắt cá chân của Nguyên Tống.
Nó đi đến đâu cũng gây ra sự rùng mình run sợ.
Nguyên Tống trông giống như một con mèo con bị véo vào gáy, co ro cúi đầu thút thít.
Cho đến khi bàn tay to di chuyển đến sau đầu, tóc bị nắm lấy thô bạo kéo ra sau, lộ ra một khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp trước mắt.
"Tốt--"
Mặt trắng bệch như đám tuyết mới rơi trên đỉnh núi, lông mi đen dài như lông quạ, khuôn mặt tái nhạt như chu sa đổ trên vải lụa.
Đôi mắt đào hoa nhướng lên vòng cung buông lỏng mê man, giống như một con búp bê bằng vải vụn mỏng manh, cầu xin thì thào nói: "Chủ nhân, em là của ngài."
Thật là mỹ vị nhân gian.
Bùi Dật vẫn tao nhã và dịu dàng, tùy ý liếc xuống bản phác thảo trên trang.
Kiều Kiều, tôi hy vọng ngày đó sẽ đến sớm hơn.
Nguyên Tống đang hỏi Tần Văn về quá khứ của cậu trên WeChat, một lần nữa nhận thấy một ánh mắt đang nhìn qua.
Quá phiền.
Cậu đưa đầu lưỡi dán lên vòm miệng, dùng hết sức giễu cợt liếc nhìn Bùi Dật "Sao anh lại nhìn chằm chằm tôi?"
Bùi Dật cất bút, chống cằm cười khẽ: "Nguyên Tống."
"Ừm?"
Nguyên Tống bị giọng điệu hơi cao lên của hắn làm khó chịu, nhướng mày liếc xéo hắn ta, đồng thời gửi cho Tần Văn những lời thóa mạ Bùi Dật bị bệnh tâm thần.
Cậu cảm thấy mình đã nhượng bộ thỏa hiệp, bèn hếch cằm khıêυ khí©h nói: "Gọi thiếu gia làm gì? Nhận lỗi à?"
Mặt mày tinh xảo, dung mạo tuấn tú lại càng xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, giống như một con mèo Ba Tư kiêu ngạo giương nanh múa vuốt, kiêu ngạo mà đáng yêu.
Ánh mắt của Bùi Dật từng chút một nhìn khuôn mặt của Nguyên Tống mà phác họa, hắn cụp mắt, bình tĩnh nói: "Nguyên Tống, tôi muốn hôn em."
"..."
Nguyên Tống sợ đến mức đầu ốc nổ tung, cao nhảy cao ba thước, hung dữ hét lên: "Cút ngay!"
Sau khi hét lên, cậu lại không thể tức giận vì trước mắt cậu lại xuất hiện một cảnh tượng khác.
- Bùi Dật một lời không hợp liền phát điên mà quỳ xuống
Lời đe dọa mà cậu định nói đã thay đổi bằng câu khác "Anh... lão già háo sắc!"
Lão háo sắc 24 tuổi gật đầu tự hào thay vì xấu hổ "Kiều Kiều nói rất đúng."
"..."
Như đấm vào bông, Nguyên Tống tức giận nhảy dựng lên "Bùi Dật, đồ khốn! Anh, anh, anh..."
Cậu đảo đôi mắt hoa đào nhìn chung quanh nghĩ nghĩ, hung ác nói: "Chờ thiếu gia! Anh sẽ là người đầu tiên thiếu gia fuck!"
Nói xong, cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm, đắc ý khoanh tay, hếch cằm khıêυ khí©h nhìn Bùi Dật "Anh hãy đợi đi"
Bùi Dật cười thầm.
"..."
Hắn cong khuỷu tay lên chống cằm, cố nén nụ cười của mình, Kiều Kiều sẽ tức giận nếu hắn không thể nhịn cười.
"Anh!"
Bùi Dật ậm ừ nghiêm túc nói: "Được, tôi sẽ đợi Kiều Kiều đến fuck tôi."
Nguyên Tống hai mắt đỏ bừng, cắn môi kiềm chế muốn đánh hắn.
Cuối cùng, cậu nhẫn nhịn chịu đựng, kéo dép lê, xoay người tức giận rời khỏi phòng khách.
bực mình bực mình bực mình.
Dật, mẹ kiếp, anh chết đii!
Nguyên Tống thô bạo nắm lấy tay nắm cửa phòng ngủ hung hăng kéo ra rồi lạnh lùng bước vào.
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng bước chân phía sau, sau đó thắt lưng bị ôm, một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai "Nguyên Tống."
Mẹ kiếp, thằng chó rẻ rúng này! Tại sao anh luôn tìm đến rắc rối thế hả!
Nguyên Tống sắp nổ tung, cậu đột ngột quay lại và hét lên: "Cút đi! Anh định trở thành yêu quái gì vậy?"
Bùi Dật nói: "Tôi muốn bắt nạt em."
Nguyên Tống cười chế nhạo.
Bùi Dật nắm tay cậu, ôn nhu cười nói: "Em tức giận làm gì? Không thích từ "bắt nạt" sao?"
Nguyên Tống trừng mắt nhìn hắn.
"Vậy tôi nên đổi từ nào?" Bùi Dật híp mắt cười ""Fuck?"