Chương 9: Thật ngọt

Mèo con rất kiêu ngạo, khi bị bắt nạt sẽ hờn dỗi, thích âm thầm làm chuyện xấu.

Khi Bùi Dật nghe thấy tiếng ồn phát ra từ nhà bếp, hắn định đi ra ngoài nhưng vẫn phải chuyển bước đi vào bếp.

Hắn vừa nhấc chân liền dẫm vào vũng nước, một chiếc cốc liền lăn đến bên chân hắn, cốc làm bằng sứ trắng, trên đó có in hình siêu nhân tiga, đang làm động tác phát ra tia ánh sáng, tư thế thật soái.

Đôi mắt của Bùi Dật dừng lại trên chiếc cốc, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt to đầy cảnh giác của chú mèo nhỏ.

Nguyên Tống bị bắt quả tang khi đang phá hoại, mà người phát hiện ra lại là tên đàn ông thối tha này, cậu đỏ mặt nói: "Anh cố ý đến xem trò cười à?"

Bùi Dật nhướng mày, chậm rãi nói: "Tôi sợ em bị thương."

Nguyên Tống bị lời nói có lý này hạ gục, khoanh tay nghiêng đầu, khẩu thị tâm phi nói: "Chuyện của người khác đừng nhúng tay vào!"

Ánh mắt cậu lại đảo qua chiếc cốc, "thủ phạm" đã trêu chọc Bùi Dật, giống như một chú mèo con đang nhìn cục len, cậu hài lòng khen ngợi: "Không ngờ khẩu vị của anh lại tệ như vậy."

Bùi Dật cúi xuống nhặt cốc, tỉ mỉ rửa sạch cốc, nghe Nguyên Tống nói có chút buồn cười: “Thích cốc này không?”

"Bánh mèo" Nguyên Tống lại tái phát tính bướng bỉnh ban đầu của mình, nhướng mày nói một cách nghiêm túc "Cũng hơi thích một chút."

*Bánh mèo: là con mèo cuộn lại thành 1 vòng nhìn như cái bánh í. Theo mình tìm hiểu là vậy:v

Trên thực tế, đôi tai của bé mèo con đã hạnh phúc vểnh lên tới run run.

Bùi Dật cũng không vạch trần cậu, dù sao chú mèo nhỏ rất muốn giữ thể diện.

-Trước tiên bạn nên nhẹ nhàng tiếp cận nó, cho ăn nhiều thức ăn mà mèo con thích, để mèo con dần quen với mùi cùng việc vuốt ve, để mèo con tự nguyện phơi bày cái bụng mềm mại của mình.-

Sau khi rửa cốc, Bùi Dật lại rót cho cậu một cốc sữa nóng.

Nguyên Tống lập tức chặc lưỡi, "Đàn ông chân chính làm sao có thể cả ngày uống sữa?"

Cậu lùi lại mấy bước, khoanh tay biểu thị sự phản kháng từ thể xác đến tâm can "Tự cầm lấy, tự cầm lấy!"

Bùi Dật chậm rãi kéo ghế ra, ra hiệu cậu ngồi xuống, "Không uống thì không có cơm ăn."

Nguyên Tống sao có thể chịu được khıêυ khí©h như vậy, khuôn mặt tuấn tú lập tức lạnh đi, giơ chân hung hăng đá vào chiếc ghế gỗ rắn chắc "Không ăn thì không ăn! Anh cho rằng thiếu gia cần đồ ăn của anh sao!"

Tiếng lạch cạch đinh tai nhức óc khi chiếc ghế cọ vào sàn, Nguyên Tống lạnh lùng bỏ đi.

Bùi Dật nheo mắt nhìn theo bóng lưng của cậu, khóe môi cong lên một nụ cười ẩn ý,

hắn cúi đầu hút điếu thuốc nhấp một hơi, đầu thuốc cháy đỏ tươi lập lòe.

"Em lại làm nũng nữa rồi."

Hắn uể oải hút hết điếu thuốc trước khi đứng dậy đổ cốc sữa đã nguội ra ngoài, rồi tiếp tục đun nóng cốc sữa mới.

"Đinh--"

Hắn đẩy cửa phòng ngủ đem cốc sữa nóng vào, liền nhìn thấy Nguyên Tống đang đứng trước cửa sổ hừ lạnh một tiếng.

Nguyên Tống tức giận bĩu môi, thầm nghĩ thiếu gia thật đúng là ngốc mới ở đây cam chịu tức giận, không bằng ai về nhà nấy, đoạn tuyệt sạch sẽ!

Cậu phẫn nộ quay người bỏ đi, đi ngang qua Bùi Dật cũng không thèm nhìn lấy 1 cái.

Cổ tay bổng nhiên

bị Bùi Dật nắm lấy, Nguyên Tống giãy giụa muốn thoát ra, "Buông tay! Tôi muốn về nhà! Anh tự tìm người muốn ở cùng với anh đi!"

Bùi Dật cũng không tức giận, chỉ là cười nói: "Uống xong trước rồi đi ăn sáng."

Nguyên Tống cười lạnh một tiếng, "Anh cho rằng anh là ai? nói tôi uống, tôi liền uống? Tôi không thích."

Bùi Dật thở dài, nhẹ giọng nói: "Vậy em muốn thế nào?"

Giọng điệu trong câu hỏi của hắn giống như một tên tra nam ngả ngớn hỏi cho có lệ, loại mà khi bạn bị ốm sẽ chỉ nói "uống thêm nước nóng".

Nguyên Tống càng tức giận, "Tôi muốn về nhà! Sau này chúng ta đừng gặp nhau là tốt nhất!"

Bùi Dật hít một hơi dài, "Nguyên Tống, tôi là bạn trai của em, em—"

Nguyên Tống cảm thấy lửa giận trong lòng chỉ chạm nhẹ sẽ bùng nổ, cậu ghét nhất là bị người khác uy hϊếp "Ồ, bạn trai? Danh nghĩa bạn trai thật sự có ích với tôi sao?"

Cậu giỏi nhất là chọc vào chỗ đau của người ta "Chỉ là đàn ông, muốn bao nhiêu cũng có."

"Hừm, nếu như anh thật sự cảm thấy cái tên này có ích—" Nguyên Tống cười xấu xa, đưa mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn "Vậy thì chia tay đi."

Lời nói nhẹ nhàng của cậu khiến đôi mắt của Bùi Dật đột nhiên đỏ lên.

Sắc mặt Bùi Dật trầm xuống, ấn đường tràn đầy lệ khí, thanh âm tựa hồ đông cứng lại khàn khàn khó nghe "Nói lại lần nữa."

Nguyên Tống cau mày chế nhạo, "Tôi đã nói, chia tay."

Bùi Dật ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi siết chặt hai tay, gằn từng chữ nói: "Không thể."

Cổ tay Nguyên Tống bị nắm đau, hai người tức giận nhìn nhau, không ai thuyết phục được đối phương.

Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật sao? Nếu anh quỳ xuống van xin tôi đừng chia tay thì tôi sẽ suy nghĩ lại, nếu không tôi sẽ ra ngoài tìm người để ngủ."

Sau khi nói xong, cậu cảm thấy như vậy là quá đáng, nhưng cậu cũng không đành lòng thừa nhận sai lầm của mình, vì vậy chỉ cứng đầu nhìn chằm chằm vào Bùi Dật.

Bầu không khí ngưng đọng, cứng ngắc đến đáng sợ, tiếng kim rơi yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của hai người.

Một lúc lâu sau, khi Nguyên Tống nghiến răng định tính toán thời điểm lên tiếng, bỗng nhiên một tiếng "Ầm" vang lên.

Nguyên Tống không thể tin quay đầu lại, nhìn Bùi Dật đang quỳ trước mặt mình, cúi xuống bất lực kéo hắn ta "Anh đang làm cái quái gì vậy. Anh-!"

"Đứng dậy nhanh!"

Cậu đang bệnh, sức lực không địch nổi Bùi Dật, đôi mắt lo lắng ươn ướt, một chút cũng không lay chuyển được Bùi Dật.

"Tôi nói anh mau đứng dậy!"

Bùi Dật đeo kính gọng vàng, nước da trắng nõn, cúi đầu nhìn xuống đất, lông mi dài dày đổ bóng nhỏ, môi mỏng mím chặt, vai rộng eo hẹp.

Nhưng mà lúc này, bàn tay ôm cậu vừa vặn, bởi vì đầu gối cong lộ ra một đoạn mắt cá chân, giày da màu đen cùng đôi tất có một loại cảm giác cấm dục.

Chỉ là một người như vậy, một người thà gãy chứ không cong cao cao tại thượng, thế mà lại... quỳ xuống vì lời nói tức giận của cậu.

Nguyên Tống lo lắng chửi 1 tiếng, đột ngột nhắm mắt lại rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Bùi Dật.

Cậu nhìn thẳng vào Bùi Dật đang im lặng, tức giận nói: "Nếu anh không đứng dậy, tôi sẽ quỳ với anh!"

Bùi Dật rốt cuộc chậm rãi nâng mắt lên đối diện với ánh mắt của cậu, đôi mắt phượng giương lên mang theo hơi thở lạnh lẽo, nhưng thanh âm lại khàn khàn kéo dài, gần như thì thào nói: "Đừng chia tay... được không?"

Như thể đang cầu xin.

Nguyên Tống luôn ăn mềm không ăn cứng, nhưng hôm nay bị hành vi quỳ gối của Bùi Dật làm cho kinh hãi, lập tức gật đầu: "Không sao! Không sao! Mau đứng lên!"

"Anh có thể đứng dậy không!"

Bùi Dật trầm ngâm, tựa hồ đang lo lắng Nguyên Tống có phải đang trêu chọc mình hay không, một lúc sau mới đứng dậy.

Nguyên Tống thật sự bị tình huống đột ngột này dọa sợ, khi Bùi Dật đưa sữa cho cậu, cậu không nói một lời mà uống hết cốc sữa.

"Um--"

Rất nóng.

Nguyên Tống uống vội vàng, mắt mũi đỏ bừng vì nóng, đôi mắt hoa đào phủ sương mù ủy khuất, sữa nóng chảy xuống cằm, môi đỏ bừng.

Bùi Dật đặt tay lên môi cậu "Đừng cắn, há miệng ra để tôi xem có bị bỏng không."

Nguyên Tống uất ức làm theo.

Cằm trắng, môi đỏ như nước, lưỡi rụt rè, mắt trong như núi ấm nước êm.

Như cầu xin một nụ hôn.

Đầu ngón tay của Bùi Dật không tự chủ được dùng lực, đè xuống đầu lưỡi mềm mại, Nguyên Tống nhìn chằm chằm hàng mi khẽ run, kháng nghị nói: "Buông thiếu gia ra!"

"..."

Bùi Dật đã cố gắng hết sức để chống lại ham muốn hoang tưởng của mình, cuối cùng cũng buông Nguyên Tống ra.

Nguyên Tống đỏ mặt thầm mắng tên biếи ŧɦái, lại sợ Bùi Dật đột nhiên phát điên nên xách dép bỏ chạy.

Bùi Dật đứng tại chỗ, cụp mắt xuống im lặng một lúc.

Hắn nhìn chằm chằm nước trên đầu ngón tay, bỏ vào miệng, thản nhiên cười một tiếng.

"Kiều Kiều thật ngọt ."