Chương 3: Ức hϊếp trẻ em

Chương 3: Ức hϊếp trẻ em

Khi chú Đức nói ra câu này, thực ra trong lòng cũng bất đắc dĩ, mẹ ruột Ngữ Trì cũng không hề đáng tin lắm.. Nhưng dù sao đi nữa, cuối cùng thì mẹ ruột vẫn tốt hơn so với mẹ kế chứ?

Bùi Thanh Lâm cong môi dưới: "Ngữ Trì nên do mẹ ruột chăm sóc, đương nhiên sẽ tốt hơn." Anh khoanh hai tay trước ngực dựa vào cạnh cửa, bộ dạng như đang xem kịch: "Không bằng bây giờ liên lạc với Tần phu nhân, để cho bà ấy nhanh chóng chuẩn bị."

Chú Đức thấy anh trả lời thoải mái như vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười đưa điện thoại vào tay Trầm Ngữ Trì: "Trước khi đi nhớ phải nói lời cảm ơn với dì Bùi của con, trong khoảng thời gian này may mà có dì ấy chăm sóc cho con."

Trầm Ngữ Trì đã lâu không có liên lạc với mẹ, ngơ ngẩn mà nhìn hai người đưa ra quyết định, khó xử mà gãi đầu: "Con đã lâu rồi không có gặp mẹ con.."

Chú Đức mỉm cười cỗ vũ cô: "Không sao, con xảy ra chuyện lớn như vậy, mẹ con chắc chắn sẽ lo lắng cho con, con gọi điện cho bà ấy báo bình an cũng tốt, con nói có đúng hay không?"

Trầm Ngữ Trì gật đầu, đưa tay nhận lấy điện thoại, gọi điện cho dãy số quen thuộc kia.

Đầu dây điện thoại bên kia vang tiếng chuông dài, cuối cùng lấy một câu "Số quý khác vừa gọi tạm thời không nghe máy" để kết thúc, Trầm Ngữ Trì chưa từ bỏ ý định mà gọi lại một lần nữa, lúc này có người nghe máy, cô có chút lo lắng không yên, kèm theo chút xúc động mà gọi một tiếng: "Mẹ."

Bên kia không có bất cứ phản ứng nào, dứt khoát cúp điện thoại.

Trường hợp nhất thời im lặng, không tiếng động mà xấu hổ.

Trầm Ngữ Trì không ngờ tới mình sẽ bị chán ghét, lỗ tai chán nản mà rũ xuống, nhìn màn hình màu đen của điện thoại không nói lời nào.

Chú Đức hiển nhiên không ngờ được Tần phu nhân không đáng tin đến mức này, nhất thời hận không thể tự tát miệng mình vì đã đưa ra ý kiến này, khuôn mặt ông ấy đau lòng, cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt có chút châm biến của Bùi Thanh Lâm.

Ông ấy thương tiếc mà nhìn Trầm Ngữ Trì đang ngây ngốc sửng sờ tại chỗ, dịu dàng an ủi: "Chú nghe nói mẹ con vừa mới quay phim cổ trang, còn có trong nhà bà ấy gần đây xảy ra không ít chuyện, điện thoại này có thể là trợ lý của bà ấy nghe."

Ông ấy lấy điện thoại trong tay Trầm Ngữ Trì, soạn một tin nhắn gửi cho mẹ cô, một lần nữa đưa máy cho cô, lừa nói: "Chú đã gửi tin nhắn cho mẹ con, sau khi bà ấy hết vội nhìn thấy tin nhắn sẽ gọi điện trả lời, con bé Ngữ Trì ngoan, cầm điện thoại di động chờ một chút nha."

Chú Đức ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại biết mẹ ruột của Ngữ Trì bên kia sẽ không có khả năng nhận đứa nhỏ nhỏ này, đành phải mặt dày chuyển hướng sang Bùi Thanh Lâm: "Phu nhân, cô thấy đó tình huống này.. Đành phải làm phiền cô chăm sóc con bé Ngữ Trì một khoảng thời gian.."

Ông ấy thấy vẻ mặt Bùi Thanh Lâm lạnh nhạt, giọng nói không khỏi nặng thêm: "Hi vọng cô nhớ kỹ giao hẹn của cô và giám đốc Trầm."

Tần Bội Nguyệt và chồng hiện tại đã có một cô con gái, chuyện trong nhà cũng không ít, mấy ngày nay Trầm Ngữ Trì lái xe gặp tai nạn, bà ta gọi điện thoại tổng cộng hai lần, chưa từng đến đây liếc mắt nhìn một cái, Bùi Thanh Lâm đối với hành động cúp máy của bà ta không có chút nào bất ngờ, bà ta nếu bằng lòng chăm sóc cho Trầm Ngữ Trì mất trí nhớ thì mới có vấn đề.

Anh cũng không bài xích với kết quả phải chăm sóc Trầm Ngữ Trì, dù sao phần lớn thời gian anh đều ở bên ngoài, chỉ cần anh muốn, hai người hầu như có thể không đυ.ng mặt, chẳng qua nói lắp mà thôi.

Bùi Thanh Lâm thản nhiên liếc mắt nhìn lướt qua chú Đức một cái. Bây giờ toàn bộ tâm tư của anh đều đang thưởng thức biểu cảm chán nản sa sút của Trầm ngữ Trì, lông mày và lỗ tai cô đều rũ xuống dưới, gương mặt trắng như tuyết nhăn thành một nhúm, nhìn khiến cho người ta muốn nhân cơ hội mà ăn hϊếp một phen.

Anh nghĩ sao thì cũng làm vậy, thong thả cười vỗ đầu Trầm Nghữ Trì: "Gần đây xem ra mẹ cô cũng không bằng lòng muốn cô nữa." Anh trêu tức lại nói thêm một phen: "Con gái ngoan, cô sẽ theo tôi, vui vẻ không?"

Trầm Ngữ Trì ngơ ngác nhìn anh một cái, lại nhìn cha trong phòng bệnh đang đeo mặt nạ thở oxy bằng cao su, nắm chặt điện thoại mới bị mẹ cúp máy, nhất thời đau buồn dâng lên, "oa" một tiếng khóc lên.

Trên hành lang có không ít người bệnh và nhân viên y tế đi qua đi lại, thấy Trầm Ngữ Trì khóc long trời lở đất, đều trộm quay đầu nhìn vở kịch lớn mẹ kế ức hϊếp con gái riêng này.

Bùi Thanh Lâm bị vây xem: "..."

Trầm Ngữ Trì khi nào thì yếu đuối như vậy? Anh không ngờ sẽ ức hϊếp người tới khóc, cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm tương tự để giải quyết một đứa nhỏ đang khóc, nhất thời bị cô khóc đến không thể nói lời nào, không khỏi nhíu mày.

Chú Đức có chút bất mãn mà liếc nhìn anh một cái, vội khom lưng, vỗ nhẹ lưng Trầm Ngữ Trì: "Đừng khóc, ngoan, dì Bùi chỉ đùa con, mẹ con sao có thể không cần con? Trong lòng bà ấy lo lắng cho con đó."

Ông ấy vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu cho Bùi Thanh Lâm, ý bảo anh phối hợp, Bùi Thanh Lâm lười biếng nói: "Ừ, tôi vừa rồi chỉ đùa cô thôi."

Anh đột nhiên từ trong tiếng khóc của Trầm Ngữ Trì mà cảm nhận được sự thú vị xấu xa khi ức hϊếp trẻ nhỏ nào đó, ma xui quỷ khiến mà cười cười, bổ sung một câu: "Bà ấy không phải gần đây mới không cần cô, bà ấy có khả năng về sau cũng không dự định muốn cô."

Trầm Ngữ Trì: ".. Hu hu hu hu!"

Cô khóc càng thêm long trời lở đất.

Bùi Thanh Lâm ở trong tiếng khóc của cô, rất không phúc hậu mà nhếch khóe miệng.

Lúc này chú Đức lừa như thế nào cũng lừa không được, Trầm Ngữ Trì vẫn khóc đến khi bản thân đói bụng, lúc này mới từ từ dừng lại.

Trên đường Bùi Thanh Lâm dẫn cô đi ăn cơm, gương mặt cô vẫn luôn quay về một phía, kiên định giữ khoảng cách hai mét với anh, dùng hành động bày tỏ quyết tâm tránh xa anh.

Nhưng thật ra Bùi Thanh Lâm không để ý lắm, dẫn cô đến nhà ăn bệnh viện trang trí thanh lịch tinh tế, ngửi thấy không ít món ngon tuyệt vời.

Anh quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi cô: "Muốn ăn gì? Tôi đi mua."

Trầm Ngữ Trì nghi ngờ nhìn anh một cái, đọc ra một chuỗi thức ăn nhanh: "Thịt bò hầm, pizza hải sản, mì ống tiêu đen, đừng, con muốn gà rán.."

Bùi Thanh Lâm ừ một tiếng, dẫn thư ký đi tới một dãy cửa sổ.

Anh quay lại rất nhanh, Trầm Ngữ Trì chờ mong nhìn cái khay trong tay anh, một chén cháo nấm tuyết táo đỏ, hai bánh bao trứng sữa và mấy đĩa đồ ăn nhẹ dễ tiêu.

Trầm Ngữ Trì: "..."

Hiện vật không khớp một cách nghiêm trọng, bình luận kém năm sao.

Bùi Thanh Lâm thấy ánh mắt cô đầy sự tức giận khϊếp sợ tủi thân, hiếm khi giải thích một câu: "Bác sĩ đã từng nhắc nhở, mấy ngày nay cô đều truyền đường glu-cô và dịch dinh dưỡng, dạ dày tạm thời không thể tiêu hóa thức ăn chứa nhiều dầu mỡ."

Anh dừng một chút, cười cười: "Thế nào? Lần này đừng có khóc nữa?"

Trầm Ngữ Trì căm hận kéo món ăn qua: "Tôi không khóc đâu!" Suy cho cùng thì vẫn là bệnh viện tư nhân giá cả đắt đỏ, đồ ăn nhẹ đơn giản mà nấu cũng khá ngon miệng, cô khịt mũi uống một hơi cạn sạch chén cháo.

Bùi Thanh Lâm vậy mà gật đầu đồng ý, hai tay tao nhã mà chống quai hàm: "Tuy cô bị mất năm năm trí nhớ, nhưng dù sao vẫn mười tám tuổi, chung quy khóc lóc ồn ào ở bên ngoài như vậy cũng không tốt."

Trầm Ngữ Trì hình như bị chạm đến trí nhớ, có chút mờ mịt mà cắn muỗng: "Tôi mười tám sao, tôi có phải hay không có thể.."

Bùi Thanh Lâm đáp qua loa: "Sao? Cô có mục tiêu muốn hoàn thành ở tuổi mười tám?"

Trầm Ngữ Trì lại gật đầu.

Bùi Thanh Lâm dựa vào hiểu biết đối với cô của ngày xưa, thuận miệng suy đoán: "Cùng nam sinh nói chuyện yêu đương? Ra nước ngoài du lịch? Mua trang sức và mấy bộ quần áo mới?"

Trong mắt anh, Trầm Ngữ Trì sẽ thuộc loại thiếu nữ tục tằng nông, vì một ngôi sao nào đó, vì một món đồ xa xỉ, hoặc là vì theo đuổi cái gọi là tình yêu si mê điên cuồng giống như những người phụ nữ khác.

Câu trả lời của Trầm Ngữ Trì đã phá vỡ nhận thức của anh, cô lắc đầu khinh bỉ liếc nhìn Bùi Thanh Lâm một cái: "Không phải."

Cô đặc biệt nghiêm túc nói: "Mười tám tuổi là có thể xin trở thành đảng viên."

Môi anh mấp máy, mới tìm về được suy nghĩ bị phá rối: "Tốt lắm, cô rất có giác ngộ."

Trầm Ngữ Trì cơm nước xong quay về, trời đã tối, Bùi Thanh Lâm mở chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng ra xem thời gian, vốn định quay về công ty giải quyết công việc, không ngờ tới bác sĩ buổi chiều đã đến, muốn dẫn cô đi làm kiểm tra toàn thân,

Bác sĩ thấy Bùi Thanh Lâm hình như muốn rời đi, ấm áp nhắc nhở: "Có một số kiểm tra yêu cầu người nhà đi cùng ký tên, làm phiền Bùi tổng ở chỗ này chờ."

Hôm nay đã lãng phí nhiều thời gian trên người Trầm Ngữ Trì, Bùi Thanh Lâm không kiên nhẫn mà nhăn mày, đang muốn mở miệng từ chối, lại nghĩ đến hiệp định của mình và Trầm Nghĩa Chu (cha Trầm), kiềm chế ý nghĩ lại, nhẹ nhàng gật đầu: "Các cô mau chóng chuẩn bị."

Một lần kiểm tra là ba bốn tiếng đồng hồ, lúc này đã gần hai giờ sáng, bên trong bệnh viện không còn người đi lại, Trầm Ngữ Trì kiểm tra xong thì vô cùng lo lắng đi đến nhà vệ sinh trên hành lang gần đây.

Bác sĩ mời Bùi Thanh Lâm quay về phòng bệnh, lấy ra một chồng báo cáo kiểm tra thật dày: "Nhìn theo tình trạng cơ thể, Trầm tiểu thư đã bình phục hoàn toàn, đạt được tiêu chuẩn để xuất viện. Đội ngũ y tế của chúng tôi vừa rồi cũng thảo luận qua, tiếp tục nằm viện cũng không có lợi cho sự hồi phục về thể xác và tinh thần của Trầm tiểu thư, đó là lí do mà chúng tôi đề nghị ngài có thể đưa Trầm tiểu thư về nhà để tiến hành phục hồi chức năng, đương nhiên, vẫn phải đến bệnh viện làm kiểm tra thân thể định kỳ."

Bùi Thanh Lâm nhăn mày: "Bệnh mất trí nhớ kia của con bé.."

Bác sĩ than nhẹ một tiếng: "Đại não của con người là bộ phận hết sức phức tạp, điều kiện y tế hiện nay rất khó để điều trị triệt để bệnh mất trí nhớ của Trầm tiểu thư, nhưng trong và ngoài nước có không ít ngoại lệ, rất nhiều bệnh nhân mất trí nhớ nhìn thấy một số người hoặc vật đặc biệt sẽ từng bước khôi phục trí nhớ, đây cũng là một nguyên nhân mà chúng tôi đề nghị ngài dẫn Trầm tiểu thư về nhà, ngài có thể từ từ hướng dẫn cô ấy khôi phục trí nhớ."

Bùi Thanh Lâm giương mắt lên, thản nhiên ừ một tiếng.

Bác sĩ vô cùng tận tâm tiếp tục nói: "Chẳng qua lần này tai nạn xe cỡ lớn đã để lại cho Trầm tiểu thư không ít triệu chứng căng thẳng, ví dụ như sợ lửa, sợ tối, sợ va chạm mạnh các loại, hiện tại cụ thể là phản ứng gì thì vẫn chưa rõ lắm, chẳng qua.. Trong trường nghiêm trọng sẽ gây ra cơn sốc thậm chí là hôn mê, hy vọng ngài ở nhà có thể chú ý điểm ấy."

Bùi Thanh Lâm không có lên tiếng, đèn bên trong phòng bệnh bỗng chốc "bụp" liền tắt.

Bác sĩ vội vàng giải thích, nói: "Đã quên báo cho ngài, gần đây mạch điện khu vực này đang tu sửa, nửa đêm sẽ cúp điện một tiếng đồng hồ." Cô ta vừa nói vừa mở đèn khẩn cấp, ánh đèn lạnh lùng yếu ớt, khu vực chiếu sáng còn chưa tới ba mét: "Trong bệnh viện chúng tôi có thiết bị cung cấp điện, nhưng tài nguyên eo hẹp, cho nên ưu tiên cung cấp điện cho phòng quan trọng và phòng phẫu thuật và một số thiết bị điều trị quan trọng, những phòng bệnh khác chỉ có đèn khẩn cấp để chiếu sáng."

Bùi Thanh Lâm tùy ý gật đầu.

Chờ bác sĩ đi ra ngoài, anh cúi đầu lấy máy ra xem tài liệu, qua một lát mới nhận ra Trầm Ngữ Trì đi WC còn chưa về.

Anh nghĩ đến phản ứng căng thẳng mà bác sĩ nói như sợ tối sợ lửa, bất giác nhíu mày đi đến cửa phòng bệnh, chỉ thấy một hành lang tối đen vắng vẻ.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

* * *

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chúng ta hãy vỗ tay cho đồng chí thanh thiếu niên tiên phong Trầm Ngữ!

Mr. Thật sự chó.

Cảm ơn tiểu thiên sứ trong thời gian 21: 25: 30 ngày 20/07/2020~22: 46: 25 ngày 21/07/2020 đã bình chọn hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tôi nha~

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã ném mìn: 1 cái Âu Sơ Đồng

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã tưới dịch dinh dưỡng: 20 bình 23333, 10 bình, 9 bình Comila, Cổ Dung, Phù Lạc, 5 bình Yêu Thập Nhất.

Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.

* * *

Edit: Kittee

Mình cũng cảm ơn mọi người vì đã đến đây và đọc truyện, mình sẽ cố gắng edit nhanh hơn để mọi người sớm có chương để đọc. Cảm ơn mọi người

25/09/2021