Chương 2: Chăm sóc

Chương 2: Chăm sóc

Ánh mắt của người đẹp lại lần nữa dừng trên người cô, đôi mắt hơi híp lại.

Vừa rồi, Trầm Ngữ Trì còn nói rằng cô vẫn nhớ rõ mẹ mình, nhưng khi người đến lại giống như không nhận ra, các nhân viên y tế trong phòng đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết được cô thực sự đã quên người đó hay đây lại là một lời nói khıêυ khí©h.

Bác sĩ nhanh chóng định thần lại, lên tiếng hòa giải, ngượng ngùng mỉm cười nói với Bùi Thanh Lâm: "Bùi tổng, vừa nãy tôi có nói qua với cô, trí nhớ của Trầm Ngữ Trì có chút vấn đề." Bùi Thanh Lâm không chỉ là vợ của Thẩm Thành Nghi, mà ở trong công ty, anh còn có một vị trí vô cùng quan trọng, ở trước mặt, mọi người thường gọi anh một tiếng "Bùi tổng".

Ánh mắt Bùi Thanh Lâm có ý dò hỏi, bác sĩ ho nhẹ một tiếng, cầm phiếu kết quả xét nghiệm vừa rồi phân tích kỹ càng cho anh: "Trước mắt xem ra những vết thương nhẹ trên người Trầm tiểu thư đã gần khỏi hẳn, các chỉ số khác đều đạt tiêu chuẩn sức khỏe, nhưng mà lại mất đi ít nhất là năm năm trí nhớ.."

Bùi Thanh Lâm cau mày, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên kể từ khi bước vào: "Mất đi năm năm trí nhớ? Nói cách khác hiện tại con bé biến thành 13 tuổi?" Giọng nói nhẹ lã lướt, rất là dễ nghe.

Lúc này bác sĩ mới hoảng hốt lắc đầu phủ nhận: "Vừa rồi tôi yêu cầu Trầm tiểu thư làm một bài kiểm tra xác định, thường thức của cô ấy, quán tính và khả năng phán đoán vẫn là trình độ của một người trưởng thành 18 tuổi, ví dụ như một số kiểu giao tiếp tương đối phức tạp, ví dụ như khả năng phán đoán một số sự việc, đưa ra một ví dụ đơn giản.." Cô ta chỉ một câu hỏi trong bài kiểm tra xác định: "Đây là câu hỏi phán đoán tư duy logic dành cho người trưởng thành, Trầm tiểu thư trả lời vô cùng chính xác. Một đứa trẻ 13 tuổi rất khó có được tư duy logic phức tạp như thế này, rõ ràng khả năng phán đoán và thường thức của cô ấy không có thoái hóa, nói cách khác, cô ấy chính là bị mất đi năm năm trí nhớ, cũng không thể nói cô ấy biến thành một đứa trẻ."

Cô ta tạm dừng một chút, nói thêm: "Dĩ nhiên, cụ thể thì còn cần bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp đến kiểm tra, nếu cô cần, tôi có thể liên lạc bác sĩ giúp cô."

Bùi Thanh Lâm đăm chiêu, khẽ ừ một tiếng.

Trầm Ngữ Trì càng nghe càng thấy không ổn, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Xin hỏi, vị này, ừm.." Cô bỗng bối rối không biết xưng hô thế nào: "Phu nhân là ai? Vì sao phải nói tỉ mỉ với cô ấy như vậy? Cô ấy cũng là bác sĩ ở đây?" Cô có chút bất an, nhích người, lại hỏi lần nữa: "Mẹ tôi vẫn chưa tới sao?"

Nụ cười trên mặt bác sĩ không thay đổi, đưa cho cô một cốc nước ấm: "Trầm tiểu thư, cô trước tiên hãy uống chút nước để ổn định cảm xúc đã."

Trầm Ngữ Trì nhận lấy ly nước uống mấy ngụm, bác sĩ lo lắng tình huống của cô không chịu được kí©h thí©ɧ, nói chuyện vô cùng khéo léo: "Bùi tổng.. là người, là người thân thiết nhất với Trầm tiên sinh, cô có vấn đề có thể hỏi cô ấy để hiểu hơn" Cô ta nghĩ một chút, lại nói thêm: "Hiện nay cô ấy cũng là người giám hộ của cô, hy vọng cô có thể mau chóng vượt qua trở ngại để quen thuộc hơn với cô ấy."

Trầm Ngữ Trì không nhịn được liếc nhìn khuôn mặt quá trẻ đẹp của Bùi Thanh Lâm, đầu óc lóe lên tia sáng quỷ dị, sắc mặt không đúng lắm, run rẩy nói: "Cô ấy, cô ấy là con gái riêng thất lạc nhiều năm của cha tôi?"

Bác sĩ: "..."

Bùi Thanh Lâm: "..."

Anh không muốn vòng vo nữa, nói thẳng: "Tôi là vợ hợp pháp của cha cô, hiện tại cũng là mẹ của cô."

"Đương nhiên.." Anh cười có chút xấu xa: "Cô có thể gọi tôi một tiếng" mẹ' "."

Khuôn mặt Trầm Ngữ Trì như bị sét đánh, mẹ nhỏ? Mẹ nhỏ? Cha cô đã kết hôn với người khác trong năm năm qua? Cái này còn không bằng cha cô có con gái riêng! Cô quả thật không thể chấp nhận được!

Cô không cần suy nghĩ liền phản bác lại: "Không có khả năng."

Bùi Thanh Lâm thấy khuôn mặt hoảng hốt của cô, lúc xanh lúc trắng, tâm trạng không hiểu sao tốt hơn một chút, nếu như nói từ lúc hai người xảy ra tai nạn anh có chuyện gì để vui, thì biểu cảm này của Trầm Ngữ Trì hoàn toàn có khả năng xếp vào top 3.

Anh chậm rãi nhíu mày: "Vì sao không có khả năng? Lúc đầu cô vẫn luôn gọi như vậy, cô thật là.." Cô kéo dài giọng trêu tức nhấn mạnh: "Đứa con gái ngoan của tôi."

Trầm Ngữ Trì: "..."

Môi cô mấp máy, như thế nào cũng không thể nói ra từ đó, cô cũng không thể tin rằng mình sẽ thân thiết gọi người phụ nữ kia là mẹ.

Miệng cô lúc đóng lúc mở, nửa ngày mới nghẹn ngào nói ra một câu không hề tự tin: "Cha tôi đã từng đồng ý với tôi, sẽ không tìm mẹ kế cho tôi.."

Khóe miệng Bùi Thanh Lâm lại cong lên: "Con gái ngoan nói như vậy, thật là khiến tôi đau lòng."

Trầm Ngữ Trì không biết anh đang nói sai sự thật, biểu cảm càng mất tự nhiên, cứng ngắc né tránh ánh mắt của anh.

Bác sĩ nhìn trộm xung quanh, thấy sắc mặt Trầm Ngữ Trì có chút trắng bệch, cô ta nhẹ nhàng đẩy mắt kính, ôn nhu nói: "Bùi tổng đối xử với cô và cha cô rất tốt, mấy ngày cô xảy ra tai nạn, cô ấy đã tận tâm chăm sóc, giúp cô liên hệ với các bác sĩ nổi tiếng, cố gắng để cô có thể được điều trị tốt nhất, làm hết trách nhiệm của một người mẹ." Cô ta thấy trên mặt Trầm Ngữ Trì không hề bài xích như vậy, do dự nhìn Bùi Thanh Lâm, thấy anh không phản đối, mới tiếp tục nói: "Nếu như cô tạm thời không thể chấp nhận được, có thể tạm thời gọi cô ấy là dì Bùi."

Trầm Ngữ Trì cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn anh, khó khăn kêu một tiếng: ".. Dì Bùi."

May là Bùi Thanh Lâm cũng không thật sự muốn cô gọi mình là mẹ, nhẹ nhàng nhìn cô một cái, gật đầu một cách tùy ý

Trầm Ngữ Trì nhất thời vẫn không có khả năng chấp nhận, cấp bách muốn gặp cha ruột: "Cha tôi ở đâu? Tôi muốn gặp cha tôi!"

Bác sĩ hơi chần chừ, ngược lại Bùi Thanh Lâm vui vẻ, thản nhiên nói: "Lúc cô gặp tai nạn thì đang ở chung xe với ba cô, ông ấy vì bảo vệ cô nên bị thương rất nặng, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, tình huống của ông ấy nghiêm trọng hơn con nhiều, tôi đã liên lạc với bệnh viện hàng đầu của Đức, vài ngày nữa sẽ đưa cha con qua Đức tiến hành điều trị, nếu con muốn gặp ông ấy, tôi có thể thu xếp cho con đi thăm."

Tin tức này so với những việc lúc trước càng thêm trí mạng, sắc mặt Trầm Ngữ Trì trắng bệch, bất chấp cái trán đang đau như muốn nổ tung, cô lập tức nhấc mền lên nhảy xuống dưới giường: "Cha tôi làm sao vậy.."

Mấy ngày nay cô đều nằm trên giường, chân tay không tránh khỏi không có sức, dùng lực mạnh một chút, cả người liền ngã xuống giường.

Nhân viên y tế bên cạnh đang liều mạng khuyên bảo cô đừng quá lo lắng, thấy cô như vậy mọi người lại càng hoảng sợ, nhưng không ai kịp đỡ cô, Trầm Ngữ Trì theo bản năng vươn tay, kéo lấy quần của Bùi Thanh Lâm đang đứng bên cạnh giường,

Bùi Thanh Lâm: "..."

Từ trước đến nay anh luôn thờ ơ với Trầm Ngữ Trì, nhưng bất đắc dĩ lửa lại đốt đến người mình, gân xanh trên trán anh nổi lên, nhanh tay ôm người nào đó lên.

Trầm Ngữ Trì liền cảm nhận được một mùi hương lành lạnh, trầm tĩnh đột nhiên xâm nhập, bao quanh cô, tiếp theo bên hông cô chợt bị siết lại, người còn chưa kịp có phản ứng, đã bị anh đặt lại trên giường như một túi khoai tây.

Anh để ý thấy một góc áo sơ mi bị kéo ra, vô cùng đúng mực mà thở hắt ra: "Trước tiên cô phải bình tĩnh một chút, tôi nói vấn đề của cha cô không nghiêm trọng như cô nghĩ, nếu cảm xúc của cô không ổn, tôi chỉ có thể hoãn lại thời gian cô đi thăm cha."

Anh nói chuyện không hề khách sáo, nhưng giọng nói nhàn nhạt lại ẩn chứa sức mạnh khiến cho cảm xúc bình tĩnh lại, đầu óc đang lo lắng của Trầm Ngữ Trì bỗng nhiên trấn tĩnh, trên tay vẫn siết chặt một góc quần của anh, hỏi đến cùng: "Rốt cuộc cha tôi thế nào?"

Bùi Thanh Lâm cúi đầu nhìn tay cô, nhịn xuống xúc động đẩy tay cô ra, do dự nói: "Tình huống gần giống cô lúc trước, hôn mê sâu, nhưng các mục chức năng của cơ thể vẫn ổn định, không có nguy hiểm đến tính mạng."

Trầm Ngữ Trì nghe được câu cuối cùng, trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng, tay nắm quần anh cũng buông lỏng. Cô có chút do dự, nhỏ giọng hỏi: "Vậy.. tôi có thể đi gặp ông ấy không?"

Bùi Thanh Lâm liếc mắt nhìn cô một cái, chậm rãi gật đầu: "Có thể."

Hiệu suất làm việc của anh rất cao, vừa dứt lời thì liền gọi điện thoại cho thư ký, hành động này khiến cho ấn tượng của Trầm Ngữ Trì về anh có chút thay đổi, anh ấy cũng không so đo ép buộc mình phải gọi anh là mẹ.

Sau khi nhận được sự đồng ý của đầu dây bên kia, Bùi Thanh Lâm duỗi tay về phía cô, ra hiệu cô đi theo mình: "Được rồi, cô mặc áo khoác rồi đi theo tôi xuống lầu, thời gian thăm bệnh chỉ có hai mươi phút."

Trầm Ngữ Trì nhìn bàn tay đang duỗi ra của anh, nhất thời hiểu lầm ý của anh, có chút khó hiểu nhìn anh một cái, chậm rãi nắm lấy ba ngón tay của anh: "Đi thôi."

Bùi Thanh Lâm: "..."

Ngón út của anh khẽ cử động, dường như muốn làm cái gì đó, nhưng vẫn nhịn xuống, dẫn cô đi ra ngoài phòng bệnh.

Thư ký của Bùi Thanh Lâm đã đợi ở bên ngoài phòng bệnh, thấy anh và Trầm Ngữ Trì nắm tay đi ra, vội vàng đỡ cái kính sắp rớt xuống: "Giám đốc Trầm đang ở tầng năm, để tôi dẫn ngài và tiểu thư đi thang máy xuống lầu."

Bệnh viện Thánh An thật sự xứng đáng với danh tiếng to lớn, trang trí trong bệnh viện có thể so với khách sạn năm sao, có không ít nam nữ ăn bận đẹp đẽ đi qua đi lại trên hành lang. Trầm Ngữ Trì không quen với hoàn cảnh xa hoa như vậy liền trở nên khẩn trương, vốn đang rất miễn cưỡng, nhưng lúc này lại nhịn không được nắm tay Bùi Thanh Lâm chặt hơn, cơ thể cũng nhích lại gần anh, lúc này lại có vẻ giống như đang ỷ lại anh.

Bùi Thanh Lâm cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô, hiếm khi không nói thêm câu nào, dẫn cô đi tới phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng năm.

Phòng chăm sóc đặc biệt chỉ có y tá ở đó chăm sóc, cô ta nhìn thấy hai mẹ con plastic (1) của nhà họ Thẩm đi tới, rất tri kỷ mà đi ra ngoài, còn giúp một nhà ba người đóng cửa phòng.

Gương mặt cha Trầm đang nằm trên giường bệnh vẫn có nét anh tuấn, mặt mày giống với Trầm Ngữ Trì, dù lúc này sắc mặt ông ấy tái nhợt, tiều tụy, thì vẫn có khí phách như cũ và có một sức hấp dẫn không thể che giấu được, đáng tiếc là thái dương của ông ấy đã có vài sợi tóc bạc, tăng thêm vài phần dáng vẻ của người già.

Mũi Trầm Ngữ Trì chua xót, nhịn không được đi tới kéo lấy ngón tay của cha mình, muốn để bàn tay to lớn của ông ấy nắm tay cô giống như bình thường.

Tay cha Trầm vẫn không nhúc nhích.

Cô chưa từ bỏ ý định lại kéo một cái, nhưng ngón tay kia vẫn nằm im không nhúc nhích.

Bùi Thanh Lâm ở sau lưng không nói câu nào, nhìn thấy hành động phi logic kiểu con thú nhỏ của cô, nhướng mày thích thú.

Trầm Ngữ Trì ngơ ngác trước giường bệnh rất lâu, mãi đến lúc hết thời gian thăm bệnh, cô mới lưu luyến mà nhổ một sợi tóc bạc của cha Trầm, bị Bùi Thanh Lâm dẫn ra khỏi phòng bệnh.

Bùi Thanh Lâm: "..."

Vấn đề có chút nghiêm trọng, đợi lát nữa cần phải dẫn Trầm Ngữ Trì đi kiểm tra chỉ số IQ một chút.

Trước cửa phòng bệnh, có một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn đang chờ ở của, Trầm Ngữ Trì vừa thấy ông ấy liền tung tăng chạy tới, vui vẻ nói: "Chú Đức!"

Chú Đức và cha cô là bạn từ nhỏ, hai người cùng nhau lớn lên, sau khi thành niên thì cùng nhau kinh doanh, sau khi cưới đều mua nhà bên cạnh nhau, sau này bà của chú Đức qua đời, chú dứt khoát chấm dứt công việc kinh doanh, chuyên tâm đi theo bạn già thành đạt làm trợ thủ.

Chú Đức thấy vành mắt của cô đỏ hoe, đưa tay xoa đầu cô: "Con bé Ngữ Trì đã tỉnh rồi, đừng buồn, cha con biết con không có việc gì thì so với ăn thuốc tiên đều khỏe hơn, nhất định sẽ mau chóng khỏe lại, vết thương trên người ông ấy cơ bản cũng đã khỏi, không sao, đừng khiến ông ấy lo lắng cho con."

Trầm Ngữ Trì gật đầu.

Chú Đức do dự một lát, sau đó quay sang Bùi Thanh Lâm, giọng nói hòa hoãn, giống như đang thương lượng: "Phu nhân, vài ngày nữa sẽ đưa giám đốc Trầm sang Đức điều trị, tôi chắc chắn phải đi cùng ông ấy, nhưng đứa nhỏ Ngữ Trì này cũng bị tai nạn xe, bây giờ trí nhớ của con bé còn hỗn loạn, cũng không thể không có người chăm sóc.."

Không biết vì sao, cho dù bạn già hết sức tín nhiệm Bùi Thanh Lâm, nhưng chú Đức lúc nào cũng thấy nghi ngờ phu nhân có diện mạo trẻ đẹp quá mức này, chưa kể "cô ấy" và Trầm Ngữ Trì còn có mâu thuẫn không nhỏ..

Bùi Thanh Lâm đại khái đoán được ông ấy muốn nói gì, có chút thờ ơ: "Ồ?"

Chú Đức ho một tiếng: "Mẹ của con bé Ngữ Trì gần đây hẳn là ở tại thành phố S, nếu cô không có ý kiến, tôi muốn để con bé Ngữ Trì gọi cho mẹ con bé một cuộc điện thoại, đưa con bé đến bên cạnh mẹ con bé - Tần phu nhân."

* * *

(1) Ý chỉ đôi mẹ con có mối quan hệ trong suốt như nhựa dẻo (plastic)

* * *

Tác giả có chuyện muốn nói:

Cám ơn tiểu thiên sứ đã bình chọn cho tôi hoặc là tưới dung dịch dinh dưỡng trong thời gian 22: 54: 37 ngày19/07/2020~21: 25: 30 ngày 20/07/2020

Cám ơn thiên sứ nhỏ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Hành trình trở về ở đâu, 10 chai Big Face; 6 chai Linxiang cuối; 5 chai Fan Zi và Lushang Yingying; 3 chai Moshang Hua; Connection, 1 chai Huyou nhỏ dễ thương;

Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

* * *

Edit: Kittee

22/09/2021