Chương 1.2

Hắn thấy tình cảnh này quen thuộc đến nổi tưởng mình đang xem một bộ phim truyền hình máu chó.

Đảo mắt, chuẩn bị đứng dậy xuống giường: "Ý anh là tôi bị mất trí nhớ?"

Đối phương như nhớ đến điều gì đó, một tay nắm cổ tay hắn, một tay đặt sau gáy hắn thì thầm: "Có phải bị đυ.ng trúng rồi không?"

"Đυ.ng trúng cái gì?" Lúc mới tỉnh dậy vùng sau đầu có hơi đau một chút nhưng bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi.

"Lúc chúng ta ở trong bồn tắm...." người đàn ông tiến lại gần khuôn mặt vô cảm không còn giữ được bình tĩnh nữa, lo lắng hỏi: "Có cảm thấy khó chịu chổ nào hay không?"

Tân Hà gỡ bàn tay y ra: "Không, tôi không sao."

Hắn nói xong thì ngáp dài bước xuống giường, lấy áo ngủ mặc vào người, đá quần áo vương vãi trên sàn nhà. Hắn không muốn mặc lại chúng nhưng không thể cứ khỏa thân như vậy mà đi ra ngoài, khó chịu "Chậc" một tiếng.

Người đàn ông im lặng nhìn hắn một lúc rồi xuống giường. Khi bước xuống dáng người cường tráng và trắng mịn của y lộ ra ngoài giống như một con báo ghêpa đang tao nhã vươn mình. Sau đó y vừa mặc áo ngủ vừa đi ngang qua người hắn, cặp đùi thon gọn săn chắc thoát ẩn thoát hiện trong từng bước đi.

Gợi cảm đến mức Tân Hà nhìn mà muốn huýt sáo.

Tân Hà thể rằng hắn chỉ nghĩ đến trong một khoảnh khắc trong đẩu hoàn toàn không phát ra âm thanh nào nhưng người đàn ông tựa như có mắt mộc sau lưng, y dừng chân nghiêng người nhìn hắn.

Người đàn ông có một đôi mắt phượng đỏ tiêu chuẩn, hốc mắt móc vào trong, đui mắt ngoác ra ngoài khi nhìn thẳng vào người khác lộ ra cảm giác áp bách uy nghiêm khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Nhưng lúc này người y nghiêng sang một bên, đuôi mắt phượng nhướng lên, khóe môi cong lên tạo thành một vòng cung nhẹ, bên cạnh cảm giác quyến rũ còn có phần sắc bén.

Đối phương chỉ dừng mấy giây nhưng Tân Hà lại cảm thấy mình bị ánh mắt kia hút lấy quấn chặt thật lâu.

Thẳng đến khi đối phương quay người đi đến một căn phòng khác bóng người biến mất khỏi tầm mắt hắn. Tân Hà ngồi trên giường thở phào nhẹ nhởm.

Khí tức mạnh mẽ ẩn trong sự bình tĩnh của người đàn ông hiện lên trong đầu Tân Hà, phản ứng đầu tiên của hắn là có chút tiếc nuối, đáng tiếc đêm qua hắn không có chút ký ức nào, một người đàn ông như vậy nhất sẽ rất rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Người đàn ông mạnh mẽ không cam lòng bị hắn đè xuống dưới thân, cặp đùi thon dài săn chắc quấn quanh eo….

Khung cảnh kiều diễm còn chưa hoàn toàn hiện lên trong đầu hắn, đôi chân thon dài đó đã xuất hiện trở lại.

“Quần áo của cậu.”

Tân Hà nhất thời không có phản ứng, hắn ngơ ngác rời mắt khỏi đôi chân thon dài đó nhìn bộ quần áo thường ngày gọn gàng sạch sẽ trong tay đối phương, tầm mắt theo bàn tay ấy dời lên nhìn khuôn mặt người đàn ông với vẻ khó hiểu.

Ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông dần dần trở nên âm trầm.

Rõ ràng người này hoàn toàn xa lạ đối với hắn nhưng Tân Hà vừa nhìn đã hiểu ngay cảm xúc trong ánh mắt ấy.

Y muốn hắn.

Ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu hắn một nụ hôn ướŧ áŧ và nóng bỏng mang đầy vẻ mãnh mẽ độc đoán đã lập tức ập đến, lưỡi hắn gần như bị mυ"ŧ đến không còn cảm giác.

“Nếu em muốn, tôi cũng không ngại em bị mất trí nhớ.”

Tân Hà không nhịn cười được đẩy đối phương ra, cười nói: “Cùng một kịch bản, dùng nhiều sẽ không còn thú vị nữa.”

Nói rồi hắn nhìn quanh căn phòng ngủ. Khung cảnh này không giống khách sạn, tất nhiên cũng không phải nhà hắn nên là…rất có khả năng là nhà của người đàn ông này.

“Cái đó, cho tôi mượn phòng tắm của anh dùng chút.”

Người đàn ông ôm lấy hắn: “Em có cần tôi giúp không?”

???

Thật khủng bố, đàn ông độ tuổi này đều đói khát như vậy sao?

Tân Hà lấy quần áo bước vào phòng tắm: “Không cần, cảm ơn.”

Trước khi đóng cửa giọng nói của đối phương vang lên: “Đừng gội đầu, cẩn thận chạm vào vết thương.”

Tân Hà thầm ai oán, sau này nếu như muốn làm hắn nhất định không tìm đàn ông lớn tuổi hơn, y thật dài dòng giống như anh trai mình.

Phòng tắm rộng rãi được bố trí xa hoa, có bồn tắm trên bệ trải dài trông rất đẹp mắt, cửa sổ nhà tắm có thể nhìn ra biển xanh bao la.

Ngắm hoàng hôn trong khi tắm hẳn là một khung cảnh đẹp đẽ làm người thích thú.

Tân Hà nhìn bồn tắm lớn đẹp mắt cơn đau vừa dịu đi sau gáy lại bắt đầu nhức nhối.

Được lắm, hắn đã đoán được nguyên nhân tại sao sau đầu mình lại đau, nếu tiếp tục quan hệ với người đàn ông đó hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra tai nạn trong bất kì tư thế làʍ t̠ìиɦ nào.

….

Để tránh giẫm vào vết xe đổ, hắn kiên quyểt từ bỏ việc tắm bồn, chọn tắm vòi sen.

Cảm giác dòng nước ấm sối rửa toàn thân thật dễ chịu, làm cơ thể hắn giảm bớt rất nhiều mệt mỏi, Tân Hà ở trong phòng tắm một lúc khi bước ra ngoài người đàn ông đã mặc quần áo chỉnh chu đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh.

Ánh sáng vàng chiếu rọi trên mặt biển tĩnh lặng, vầng sáng xuyên qua cửa kính dừng trên thân thể người đàn ông đứng bên cửa sổ khiến anh ta trông giống như một vị thân bước xuống nhân gian.

Tân Hà tìm kiếm di động của mình: “Cảm ơn sự tiếp đãi của anh, tôi sẽ chuyển tiền mua quần áo cho anh.”

Tuy rằng không nhớ được nhưng xét theo dấu vết trên người hai người thì có lẽ đó là một bữa tiệc cuồng nhiệt.

“Em muốn đi à?”

Nếu không thì sao? Tân Hà nghi hoặc nhìn y.

Người đàn ông tuỳ tiện nghịch di động trong tay: “Không để lại thông tin liên hệ của em?”

Hắn để lại thông tin liên hệ cho tình một đêm làm gì?

“Có duyên sẽ gặp lại.”

Người đàn ông mỉm cưởi: “Em thậm chí còn không để lại tên của mình à?”

“Không cần thiết.”

“Tại sao?”

Tinh thần muốn biết đến cùng của đối phương thật đáng khen, đều đã thẳng thắng thành khẩn với nhau một ngày bây giờ cũng không nhất thiết phải giấu giếm gì, Tân Hà dang hai bàn tay: “Thẳng thắng mà nói, anh không phải hình mẫu của tôi, tình một đêm cũng khá tốt, hảo hợp hảo tán, cho nhau một hồi ức ngắn ngủi tốt đẹp.”

Tân Hà luôn cảm thấy trong mắt người đàn ông đang mỉm cười nhạt nhẻo này bão tố đang ập đến khiến hắn vô thức muốn chạy.

“Anh có thấy di động của tôi không?”

Người đàn ông tiến lại gần, giơ lên di động đang cầm trên tay, nhướng mày.

“Đây là của tôi ư?”

Chơi hắn à.

Cho dù hắn không nhớ người tình thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm thì cũng không thể không nhớ di động của mình có hình dáng như thế nào được. Suy cho cùng nó là thứ hắn mang theo hàng ngày.

Tân Hà không trả lời.

Nhưng người đàn ông đã nắm lấy tay hắn, nhét điện thoại vào: “Của em đấy, Tân Hà.”

Cái tên này được phát ra từ miệng người đàn ông rất quen thuộc và tự nhiên như thể y đã gọi nó vô số lần với sự thân mật không hề che giấu.

Tân Hà hoang mang nhìn vào màn hình điện thoại, điện thoại tự mở khoá khi nó được đưa đến trước mặt hắn, thời gian được hiển thị trên đó là ngày 12 tháng 4 năm 2023.

Theo nhận thức của hắn thì lúc này phải là tháng 6 năm 2020, chưa đến một tuần nữa là lễ tốt nghiệp đại học của hắn!