Chương 3: Tôi chờ mong anh làm tôi hối hận (1)

"Loại người này hẳn là đã bị cha mẹ chiều hư, hôm nay hắn ra cái giá cao như vậy chẳng lẽ còn tưởng rằng mình vẫn là vị thiếu gia cao quý như ngày trước sao.""Tôi cũng nghĩ như vậy, chứ chưa bao giờ nghe nói đến ở căn cứ C có tiến triển gì trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, một cái căn cứ chủ yếu là võ thuật và sức mạnh thì lấy đâu ra nhiều tích phân như vậy."

Đối với những lời khinh thường thì thầm to nhỏ từ những người xung quanh, Ngôn Lâm vẫn luôn duy trì dáng vẻ tươi cười đúng mực, hình tượng của cậu cùng với vị thiếu gia được nuông chiều như trong lời đồn thật có chút không thích hợp.

Người chủ trì dường như cũng mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, kích động mở miệng: "Sáu nghìn tích phân lần một, sáu nghìn tích phân lần hai, còn ai muốn tăng giá nữa không!"

Toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ, ngay cả tiến sĩ ở căn cứ A cũng lộ ra biểu cảm tiếc nuối, không ai có thể giống như Lâm Ngôn vì một người dùng làm thực nghiệm mà bỏ ra nhiều tích phân như vây.

"Như vậy, sáu nghìn tích phân, giao dịch thành công!"

...

Trước khúc nhạc đệm dưới hội trường, Vân Tích đang giả bộ ngủ ở trên đài tự nhiên cũng nghe thấy, hắn cũng giống như mọi người, đều bị con số tích phân cao ngất kia làm cho giật mình, trong đầu cố gắng nhớ lại về cái người tên Ngôn Lâm này, nhưng lại không có bất cứ ấn tượng gì.

Đến tột cùng là người nào lắm tiền lại ngốc nghếch như vậy.

Nếu người mua được hắn là người của căn cứ A hay căn cứ B với mục đích làm thực nghiệm thì Vân Tích cũng chỉ cảm thấy không sao cả, cùng lắm thì cùng bọn họ làm mấy cái nghiên cứu mười ngày rồi trốn đi. Kết quả giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, làm cho hắn cũng không biết nên đối mặt như thế nào với cái đội ngũ chưa từng nghe qua này.

Hắn bị nhân viên công tác kéo l*иg sắt trở lại hậu trường, người mua hắn đã sớm chờ ở phía sau.

Vân Tích cuối cùng cũng không giả bộ ngủ nữa mà mở mắt ra, vừa nhìn liền đối diện với một đôi mắt màu lam nhạt trong trẻo. Đối phương lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, như đang nhìn một thứ gì đó vô cùng quý trọng.

"Đây là điều khiển từ xa." Nhân viên công tác đem tới điều khiển dùng để khống chế dòng điện ở trong chiếc vòng đeo trên cổ Vân Tích đưa cho Ngôn Lâm, nói cho cậu những việc cần chú ý sau khi mở l*иg sắt, sau đó cung kính mà lui ra ngoài.

Cùng lúc đó, xích sắt khóa trên mắt cá chân của Lâm Ngôn tự động rơi xuống, hắn hơi hoạt động đôi chân đã mất đi cảm giác một lúc, còn hoạt động được, có thể đứng dậy.

"Đừng nhúc nhích." Ngôn Lâm bỗng nhiên lên tiếng, làm Vân Tích dừng lại động tác, giương mắt nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ. Vị thiếu gia sống trong nhung lụa kia bước lên phía trước vài bước, giơ tay lên nhẹ nhàng tháo rọ mõm trên mặt Vân Tích xuống.

Khoảng cách gần quá mức làm cho vài sợi tóc của Ngôn Lâm cọ lên mặt Vân Tích, làm hắn chớp chớp mắt, đột nhiên không biết phải làm sao.

Người này đang làm cái gì vậy, cậu không sợ mình mất đi khống chế rồi sẽ đổi ý và trực tiếp rời đi sao, hay là cậu có đủ tự tin có thể khống chế được hắn?

Đeo rọ một thời gian dài nên trên mặt Vân Tích xuất hiện một vết hằn dài, Ngôn Lâm im lặng mà nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó thản nhiên nói: "Rất đẹp."

"Cái gì?" Vân Tích khó hiểu hỏi.

Nhưng mà Ngôn Lâm không có ý muốn giải thích lời mà mình vừa nói, cậu đem cái rọ mõm ném xuống đất, sau đó tiếp tục mở khóa chiếc vòng trên cổ Lâm Tích.

"Cái này cậu cũng không giữ lại?" Vân Tích cảm thấy kinh ngạc, "Cậu không sợ tôi chạy mất làm sáu nghìn tích phân của cậu đổ sông đổ biển sao?"

"Không vấn đề gì", Ngôn Lâm bình thản nói, nghiêng người chuyên chú mà nghiêm túc gỡ vòng, trông vô cùng hấp dẫn người khác, làm Vân Tích phút chốc nhìn đến thất thần, "Chim hoàng yến vốn không nên bị bất kỳ cái l*иg sắt nào vây nhốt, đi hay ở là tự do của anh."

"Cậu, đem tôi so sánh như chim hoàng yến?" Vân Tích thề rằng Ngôn Lâm tuyệt đối là người đặc biệt nhất mà hắn từng gặp, ngoài ngốc nghếch lắm tiền ra dường như còn mắt mù, rốt cuộc hắn giống chim hoàng yến ở chỗ nào.

Hắn vốn không có khứu giác, không thể ngửi được mùi vị gì, nhưng lúc này ngoài ý muốn lại cảm thấy người trước mắt như mang theo một hương vị rất dễ ngửi, mùi mát lạnh như tuyết trên núi cao, giống như khí chất mà con người cậu mang lại.

Vân Tích nhìn gương mặt trắng lóa như người bị bệnh máu trắng trước mắt, trong lòng chợt nổi lên ý xấu.

"Được rồi, anh.... A -- "

Ngôn Lâm khó khăn lắm mới đem chiếc vòng cổ gỡ xuống, nói đến một nửa chợt chuyển thành tiếng kêu, chiếc vòng cổ cầm trong tay cũng không cẩn thận rơi xuống đất.