Vân Tích nhìn Ngôn Lâm khó có lúc bày ra dáng vẻ mạnh mẽ như vậy, cảm thấy có chút ngoài ý muốn mà nhướn mày, tiểu thiếu gia phút chốc lộ ra răng nanh biến thành sói, hiếm lạ a.Bất quá một phen cảnh cáo đơn giản như vậy liền đủ để cho loại người như Giang Tỉnh Nam ngừng bước chân, hắn ta dường như không đoán được là Ngôn Lâm sẽ sở hữu loại dị năng hiếm có, thậm chí là thứ dị năng thời tiết mang lại sát thương cực lớn như này nữa. Theo lý thuyết, người sở hữu dị năng này đã sớm được hai đại căn cứ tranh nhau đón về cung phụng rồi.
Trong nháy mắt Giang Tỉnh Nam hiện lên một tia không cam lòng cùng đủ loại cảm xúc phức tạp, nhất là ngọn lửa ghen ghét hiện lên trong mắt hắn.
Vì cái gì, dựa vào cái gì, trời cao tại sao lại không công bằng như vậy, tại sao lại có những người trời sinh đã được thưởng cho bát cơm ăn như vậy.
Trước mạt thế thì có được xuất thân hơn người cùng địa vị được người ta tôn kính, ngay cả khi xảy ra mạt thế thì cũng không giống những người bình thường như bọn họ. Bọn họ vì để sinh tồn mà phải lăn lộn muốn chết muốn sống, mà những người này lại sớm có thể thức tỉnh dị năng.
"Cậu cho rằng cậu làm như vậy là có thể làm người phía sau tín nhiệm, hoặc cảm động sao?" Giang Tỉnh Nam xùy một tiếng, trong mắt hiện lên khinh miệt cùng khinh thường rõ ràng, lại ẩn giấu một chút dáng vẻ vui sướиɠ khi thấy người gặp họa, "Vậy cậu liền sai rồi, Vân Tích loại người này căn bản không có tâm, hắn chính là một cục đá, mặc kệ cậu đối xử với hắn thật tốt đều chỉ đổi lấy một câu nhẹ nhàng bâng quơ "Nga" thôi!"
Ngôn Lâm lạnh nhạt mà nhìn về phía hắn, sau đó chậm rãi phun ra một chữ: "Nga"
-- này cùng cậu có quan hệ gì đâu?
Ngôn Lâm chỉ yêu cầu một người có thể đảm bảo an toàn đội ngũ của mình thôi, người nọ có tình cảm hay không cũng không quan hệ gì đến cậu. Cái cậu cần thực lực của Vân Tích, chứ không cần mấy cái thứ tình cảm không đáng một đồng trong thời kỳ mạt thế này.
Bằng không cậu cũng sẽ không bỏ ra một số tiền lớn để mua đối phương về.
Ngôn Lâm nghĩ như vậy, trước kia Vân Tích cũng nói như thế, việc này cũng không phải chuyện gì cần giấu giếm, "Cảm ơn anh đã có lời, tôi cũng thấy như vậy là tốt nhất!"
"Cái gì?" Giang Tỉnh Nam kinh ngạc nói, rõ ràng là không ngờ tới Ngôn Lâm sẽ có phản ứng như vậy.
Trái lại Vân Tích nghe được lời này liền trực tiếp nhếch miệng nở nụ cười, không biết là đang trào phúng Giang Tỉnh Nam châm ngòi ly gián thất bại hay là có thâm ý khác: "Biết anh vì cái gì mà so với một cái ma ốm cũng không bằng chưa, Giang đội ~"
Hắn đem câu Giang đội kia kéo dài âm thanh như trào phúng. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người hẳn Vân Tích đã sớm bị gϊếŧ một ngàn lần.
Cái người giống Vân Tích bên kia thấy không khí giương cung bạt kiếm này trên mặt lộ ra vẻ nhút nhát, cúi đầu cẩn thận kéo Giang Tỉnh Nam một cái, nhỏ giọng nói chút gì đấy.
Giang Tỉnh Nam nghe xong sắc mặt có chuyển biến tốt đẹp hơn, tức giận tạm thời bị ngăn chặn, vung tay lên để đối phương lên xe trước đợi lệnh.
Người kia vừa đi, những người khác bên cạnh cũng kéo nhau rời đi thành một đoàn, giống như đoàn sủng hộ tống che chở người kia vậy.
Các đội viên trong đội ngũ của Giang Tỉnh Nam sau khi lên xe liền tự giác lùi xe rời khỏi đoạn đường này, để lại một khoảng không gian đủ lớn cho mấy người còn lại.
Đã từng ở trong đội ngũ nhưng chính chủ là Vân Tích đây cũng chưa nhận được cái đãi ngộ như tên thế thân kia, Vân Tích nhìn chiếc xe nhỏ đi đầu là xe của mình trước kia như có điều suy tư, trong đầu thầm nghĩ ngày sau phải tìm Giang Tỉnh Nam đòi lại cái xe, không trả liền đánh cho một trận.
"Nếu tôi là anh, tôi sẽ không để cho bọn họ rời đi xa một chút như vậy," Vân Tích cân nhắc hồi lâu rồi thu hồi tầm mắt, rõ ràng là không muốn cùng Giang Tỉnh Nam lãng phí miệng lưỡi nữa, hắn dứt khoát lui về sau vài bước, nói: "Cậu đoán, phạm vi bao trùm dị năng của tôi, là bao lớn?"
Sắc mặt Giang Tỉnh Nam chợt biến đổi!!
Nếu vừa rồi vẻ mặt của Vân Tích có thể hình dung như mây đen u ám thì bây giờ chính là mưa rền gió dữ. Chân mày Giang Tỉnh Nam nhăn lại thành một đường, căn bản không kịp suy nghĩ liền hô lớn: "Mọi người, đều quay lại đây!!!"