Chương 5.4

Ôn Tử Nhiên thăm dò: "Thì ra... thì ra là mất trí nhớ à, tớ còn tưởng rằng..." Hai người trì độn một năm thế mà gặp mặt lại yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên...

"Là tớ sai rồi. thật xin lỗi."

Cậu thấy bộ dạng thê thảm của Phó Minh Thành thì trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, lập tức dùng thái độ vô cùng thành khẩn mà nhận sai với anh.

Sau khi y tá cho Phó Minh Thành dùng thuốc an thần thì lực nắm chặt tay Tạ Lăng của hắn cũng buông lỏng đi ít nhiều, Tạ Lăng cẩn thận rút tay mình ra khỏi tay của Phó Minh Thành, thấy hắn còn đang ngủ, anh nhẹ giọng nói: "Cậu đi ra ngoài trước đi."

Sau khi xuống dưới tầng, Ôn Tử Nhiên ngồi ở một bên im lặng như gà, cậu ngay cả nói cũng không dám nói lời nào. Bác sĩ cũng ở dưới tầng đang ngồi một bên chỉ huy hộ sĩ tháo dụng cụ ra, Tạ Lăng buồn bực ngồi ở bên ghế sofa.

Hôm nay là lần đầu tiên anh bị đạo diễn lận lừa mất không ít tiền, cả thể xác và tinh thần đều đã kiệt quệ, lúc về đến nhà lại không đuổi kịp cái miệng nhanh nhảu của Ôn Tử Nhiên, lời cậu nói ra cũng kí©h thí©ɧ đến bệnh nhân không hề nhẹ, đến tận bây giờ trời cũng đã tối rồi.

Anh lại nhớ đến thời điểm vị Phó tiên sinh kia bị đau lại nói rất nhỏ kêu anh đừng đi, hiện tại trong lòng anh có cảm giác hụt hẫng rất khó chịu.

Phó tiên sinh từ nhỏ đến lớn đều không có người thận, cũng không có ai chăm sóc hắn mỗi khi ốm đau, sau khi mất trí nhớ hắn lại dồn hết tâm trí của mình vào một người, nếu đến khi Phó tiên sinh nhớ lại, nhận ra anh vốn dĩ chỉ là một người xa lạ, thì không biết hắn sẽ còn đau lòng như thế nào nữa.

"Thật ra, tớ còn không biết chuyện vì sao hai người kết hôn đâu." Ôn Tử Nhiên bỗng nhiên nhỏ giọng nói.

Tạ Lăng và Phó Minh Thành đi lấy giấy chứng nhận kết hôn vô cùng đột ngột, kế tiếp cũng chẳng mở tiệc để thông báo với bạn bè hai bên, và cũng chẳng có ai biết được chuyện hai người đã kết hôn lúc nào, ngay cả Ôn Tử Nhiên cũng chỉ tình cờ nghe được chuyện này khi cậu đến làm khách nhà Tạ Lăng mà thôi.

Tạ Lăng nhướn mày, nhìn thấy bác sĩ mang theo hộp thuốc ở trong tay chuẩn bị đóng cửa rời đi, liền không mặn không nhạt hướng về phía Ôn Tử Nhiên phun ra một cái tên: "Hà Thành."

“Là anh ta sao...?” Ôn Tử Nhiên bĩu môi, mặt đầy ghét bỏ, “Anh ta đúng là coi trọng việc kết hôn thật ấy nhỉ? Nếu lời của chú Tạ là chính xác thì chúng ta cũng đã kết hôn 800 lần rồi đấy.”

“Im lặng đi!” Tạ Lăng liếc mắt nhìn ra phía cầu thang theo phản xạ, vì anh sợ Phó tiên sinh sẽ lại lặng lẽ bước xuống thêm lần nữa.

“Ồ vâng vâng vâng tuyệt đối không được chọc tức bệnh nhân.” Ôn Tử Nhiên vội vàng che miệng lại, chờ một lát không thấy có chuyện gì xảy ra nữa, cậu mới nhỏ giọng rụt rè hỏi: “Vậy, Phó Minh Thành có phải lá chắn mà cậu đang tìm kiếm không?”

“Chính xác mà nói...” Tạ Lăng cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu, giọng điệu anh có chút lười biếng, “Là anh ấy tìm được tôi.”