Chương 5

Tầm mắt của Hoắc Thâm dời lên chỗ tuyến thể của Lâm Ngôn, nơi tuyến thể của Lâm Ngôn được đắp một miếng dán ức chế lên, hơi thở thuộc về Omega hoàn toàn bị che khuất. Cũng bao gồm pheromone của Alpha mà hắn đã để lại trong cơ thể của Lâm Ngôn.

Đôi mắt của Hoắc Thâm hơi co lại, thu hồi tầm mắt.

“Được. Nếu cần gì thì cứ tìm tôi.”

Lâm Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Lâm Ngôn trở lại lớp, chuông báo vào học cũng vang lên. Giáo viên hướng dẫn mang giày da bước từng bước vang dội đi vào lớp.

“Hoắc Thâm tìm cậu ra ngoài nói gì thế? Người khác nghi ngờ hai người có một chân, nhưng tớ thì không tin đâu. Nhưng tớ lại không nghĩ ra hai người có thể có liên hệ gì.” Triệu Chi Diệu nhìn thoáng qua vị trí của giáo viên hướng dẫn, lấy tay che miệng nhỏ giọng hỏi.

Lâm Ngôn nhìn giáo viên hướng dẫn chậm rãi giảng bài trên bục, lại nhìn bạn cùng bàn. Thở dài một hơi, cũng nhìn chằm chằm bàn học của mình, che miệng nhỏ giọng trả lời: “Một trải nghiệm không vui vẻ gì cho lắm. Không phải tôi muốn giấu cậu đâu, chỉ là khó mở miệng quá. Nếu còn coi tớ là bạn, vậy cậu đừng hỏi nữa.”

Triệu Chi Diệu kinh ngạc, đồng thời cũng ngậm miệng lại. Nhưng mà lại tò mò quá, cuối cùng nhịn không được nói: “Thế có thể tiết lộ một chút, hai người tiếp xúc kể từ khi nào không?”

Lâm Ngôn cảm thấy chuyện này có thể tiết lộ được, thành thật nói: “Hôm trước.”

Triệu Chi Diệu trầm mặc, hôm trước, thời gian ngắn ngủi mới có hai hôm, chắc chắn không phải là chuyện tình cảm, dù sao thời gian hai ngày thì có thể phát triển tình cảm gì cơ chứ. Nếu là chuyện khác, vậy thì chắc cũng chả phải chuyện lớn gì đâu.

Lớp phụ đạo đã chuyển từ học tập đến chuyện yêu đương kết hôn.

Nói đến đây, trong lớp luôn có mấy người bị nhắc nhở.

“Người trưởng thành yêu đương kết hôn đều là chuyện rất bình thường! Nhưng các em còn chưa rời khỏi trường, vẫn là sinh viên, có một số việc phải chú ý có chừng mực.”

Lâm Ngôn nghe được câu cuối cùng, cười khổ.

Cậu là sinh viên đại học không chú ý chừng mực.

Sau giờ tự học buổi tối, Lâm Ngôn trước sau như một cùng Triệu Chi Diệu đi đến quầy bán đồ vặt của trường mua đồ ăn.

Lâm Ngôn Thường mua bánh mì khoai tây chiên, thêm một ly cà phê nữa. Nhưng lần này hiếm khi Lâm Ngôn mua đủ loại Ô Mai của các nhãn hiệu. Sau khi mua xong, bản thân Lâm Ngôn cũng cảm thấy kinh ngạc. Nhưng mua thì cũng đã mua rồi, Lâm Ngôn hỏi ông chủ lấy một cái túi màu đen, sau khi bỏ bốn năm gói Ô Mai vào túi, lại hung hăng thắt một cái nút, người khác hoàn toàn thể nhìn thấy được bên trong đựng cái gì.

Triệu Chi Diệu cắn một miếng xúc xích nướng, cảm thấy kỳ quái, “Cậu thích ăn Ô Mai từ lúc nào thế?”

Lâm Ngôn nghiêm túc nói: “Nghiên cứu, nghiên cứu thôi.”

Triệu Chi Diệu không hiểu, nhưng hình như cũng có thể hiểu được, tâm tư nhỏ thuộc cổ quái thuộc về Omega, là cái chuyện mà Beta như cậu ta không đoán ra được.

Vốn dĩ Lâm Ngôn còn lo lắng Hoắc Thâm sẽ tiếp tục tới tìm mình, nhưng liên tục qua vài ngày, thỉnh thoảng Hoắc Thâm nhìn thấy cậu cũng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười chào hỏi mà thôi.

Lâm Ngôn vội vàng bước qua. Sau đó Hoắc Thâm cũng không hướng về phía cậu mà chào hỏi nữa. Đúng kiểu làm người rất chi là lạnh lùng.

Lâm Ngôn thở phào nhẹ nhõm, lại có đôi chút tiếc nuối. Cũng không phải tiếc nuối về việc Hoắc Thâm không để ý tới cậu, mà tiếc nuối về việc có lẽ cả đời này cũng không còn cơ hội ngửi được mùi tin tức tố vị Ô Mai của Hoắc Thâm nữa.