Chương 6

Tin tức vị Ô Mai trên người Hoắc Thâm vốn có chút ngọt, nhưng là kiểu ngọt mà không ngấy. Lại mang theo chút vị chua thơm ngát. Mùi rất ngon, cũng cực kỳ thèm ăn. Nếu không cũng chẳng đến mức ngày hôm sau trước khi đi cậu vẫn phải chạy về hít một hơi.

Ban đêm, Lâm Ngôn nhìn bản thân lại mở hai gói Ô Mai ra, vẫn không có bắt cứ gói nào có mùi vị giống như tin tức tố của Hoắc Thâm. Lâm Ngôn thở dài, nghĩ không thể lãng phí được, cậu ăn hết cả hai gói Ô Mai lớn, ăn cùng một ít bánh mì và khoai tây chiên để giảm bớt vị chua.

Lúc ngủ Lâm Ngôn vẫn luôn đỡ lấy phần bụng.

Bởi vì ăn quá nhiều Ô Mai phiên bản thế thân, Lâm Ngôn càng nhớ Hoắc Thâm hơn. Nhưng Lâm Ngôn lại không dám nhớ lại mùi vị của Hoắc Thâm. Một khi nhớ lại, chính là câu chuyện bá vương ngạnh thượng cung năm xưa của cậu.

Bạn cùng phòng Triệu Chi Diệu cũng không rõ vì sao Lâm Ngôn đột nhiên thích ăn Ô Mai đến thế. Ăn trong phòng ngủ, ăn trong lớp. Sau khi tan học thấy Lâm Ngôn lại ăn một viên Ô Mai nữa thì trêu chọc nói: “Nếu như cậu đã kết hôn rồi, tớ sẽ nghi ngờ trong bụng của cậu là con trai nữa đấy.”

Quai hàm của Lâm Ngôn khẽ động đậy, nhìn về phía Triệu Chi Diệu, “Con trai?”

Triệu Chi Diệu nghịch di động nói: “Chua trai cay gái, bình thường thích ăn chua chứng tỏ trong bụng sẽ có con trai.”

Lâm Ngôn nghiêm túc phản bác: “Tớ không mang thai.”

Triệu Chi Diệu buồn cười: “Tớ đùa thôi mà. Một khi Omega như cậu mang thai, không có tin tức tố của Alpha thì có khi đã xù lông lên rồi. Trừ khi Alpha này,”

Tim Lâm Ngôn đập thình thịch, “Như thế nào?”

Triệu Chi Diệu thần bí nói, “Đối phương là Alpha vị Ô Mai. Cho nên cậu mới điên cuồng ăn Ô Mai.” Vừa nói xong chính Triệu Chi Diệu cũng nhịn không được mà bật cười, “Lâm Ngôn, bạn đời tương lai của cậu nếu đúng thật là loại tin tức tố này, có phải mỗi ngày cậu đều muốn ngửi đối phương không thế?”

Bản thân Triệu Chi Diệu là beta, không bị tin tức tố quấy nhiễu. Nhưng có thể ngửi thấy pheromone của Alpha và Omega, chỉ giới hạn ở hương vị thôi. Cậu ta cũng thường xuyên ngửi thấy mùi hoa Hồng ở trong phòng ngủ.

Thơm quá.

Lâm Ngôn đột nhiên chột dạ, đưa tất cả Ô Mai cho Triệu Chi Diệu, “Không muốn ăn nữa, cậu đừng có mà lãng phí.” Nói xong lập tức ghé vào trên bàn, lại sờ bụng mình.

Càng sờ hình như càng không thích hợp, bụng hình như hơi lớn.

Đêm đó, Hoắc Thâm có đeo bαo ©αo sυ không?

“Eo. Chua quá, tớ ăn một hai viên thì được, nhiều như vậy thế tớ ăn không hết được đâu. Cậu không ăn thì tớ phân phát nhá.”

Đúng vậy, chua như thế, hình như cậu đã ăn rất nhiều gói rồi!

Lâm Ngôn không nói gì, sắc mặt có chút trắng bệch.

Ngày hôm sau cậu vừa trở về đã tắm rửa luôn, nơi đó có chút đau, cũng ẩm ướt.

Chết tiệt. . .

Toang rồi.

Bụng, bụng hình như cũng hơi lớn hơn. Dựa theo thời gian đó mà nói, hiện tại cậu hẳn đã mang thai được một tuần rồi. Nếu đúng thật là mang thai, vậy thì nói rõ có một sinh mệnh đã ở trong bụng cậu suốt cả một tuần này.

Lâm Ngôn càng nghĩ càng sợ hãi, nhưng cũng không dám nói với Triệu Chi Diệu, nói mình đau bụng, buổi chiều tìm giáo viên hướng dẫn xin nghỉ.

Triệu Chi Diệu hỏi một câu, “Muốn tớ đi cùng với cậu không?”

Lâm Ngôn nào có dám!

“Không, tớ được mà!”

Triệu Chi Diệu cười một tiếng, “Được, cậu được. Tớ điểm danh hộ cậu, tiết thứ nhất buổi chiều có tiết, tớ đi sớm một chút, vừa vặn đến văn phòng của giáo viên hướng dẫn điểm danh hộ cậu.”