Chương 3: Say rượu

Editor: AkiDtt

Buổi tụ họp lần này có tổng cộng 12 người tới, cũng có một số người nói không tới vì không có thời gian rảnh hoặc là nhà cách quá xa, không thể tới.

Trông thấy Vương Tiểu Hoa xuất hiện ở cửa, rất nhiều người gào hét ầm ĩ cả lên: “Đã lâu không gặp nha Giáo Hoa”, “Sao giờ cậu mới tới thế Giáo Hoa”, v.v...

Mỗi lần nghe người khác gọi mình là Giáo Hoa, Vương Tiểu Hoa đều cảm thấy cả người không được khoẻ.

Dù sao cậu cũng là một tên con trai đàng hoàng, mặc dù là không có khí chất uy nghiêm như những tên đàn ông mạnh mẽ đi, thì cũng không lưu lạc đến nỗi trở thành hoa khôi học đường chứ.

Nói tóm lại thì vẫn là cái tên này làm hại cậu.

Chờ cậu ngồi xuống không được bao lâu, liền có người bước tới.

“Đúng rồi, cậu định khi nào đến K đại (Đại học K) báo danh thế?”

Giang Hải cùng cậu đều thi đậu vào K đại, hiện tại cậu ta hỏi cậu, chắc là muốn cùng cậu đi báo danh.

Uống xong một ngụm đồ uống lạnh, Vương Tiểu Hoa nhìn Giang Hải nghĩ nghĩ, cười cười nói: “Chắc cũng sớm thôi, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”

Trời đất xa lạ, nếu có thêm bạn bè cùng đi vậy thì càng tốt, Vương Tiểu Hoa đồng ý luôn mà không cần suy nghĩ gì cả.

“Quyết định vậy nha.”

“Ừm.”

Mọi người đều là bạn học cùng lớp với nhau, cho nên cũng khá là thân thuộc.

Hơn nữa vừa mới tốt nghiệp cấp ba không bao lâu, tuổi cũng chẳng lớn lắm, nên một khi đã bắt đầu chơi đùa, thì tự nhiên cũng không có nhiều điều cần băn khoăn như vậy.

Một lúc sau, mọi người bắt đầu cảm thấy nhàm chán, Trương Phạm liền ra đề nghị cùng chơi nói thật hay đại mạo hiểm.

Hắn nhặt lấy một chai rượu rộng đặt lên bàn, xoay xoay, chờ cho nó dừng chúng trước mặt của ai thì người đó phải lựa chọn nói thật hay đại mạo hiểm.

Trong ba lần quay đầu tiên, rơi vào hai bạn nam và một bạn nữ.

Trong hai bạn nam, có một bạn chọn đại mạo hiểm, cũng vì là lượt quay đầu tiên chưa có gì quá đặc sắc, nên cũng chỉ bắt cậu lên trên sân khấu hát một bài cho xong.

Còn bạn nam còn lại lại chọn nói thật, mọi người hỏi cậu ta đã từng thích ai chưa, bạn nam này do dự một hồi nhưng vẫn quyết định nói ra, cậu ta nói cậu ta đã từng thích một cô gái vào năm lớp 12.

Còn về bạn nữ kia, cô ấy chọn đại mạo hiểm. Nghe vậy, mọi người ra sức cổ vũ, bảo cô hôn một người cô cảm thấy thích ở trong lớp.

Mà bạn nữ này cũng quá là thông minh, cô kéo bạn thân mình lại, hôn bẹp một phát lên má, tình bạn giữa những người con gái với nhau cũng được coi là một loại yêu thích.

Đến lượt quay lần thứ tư, miệng chai lại dừng đúng chỗ của Vương Tiểu Hoa.

Vương Tiểu Hoa mím mím môi, cậu chọn đại mạo hiểm.

Dù sao mọi người cũng là bạn học với nhau, chắc cũng sẽ không đưa ra yêu cầu nào quá đáng lắm đâu nhỉ.

Vương Tiểu Hoa nghĩ như vậy.

Trương Phạm cười cười nói: “Như này đi, bây giờ cậu chạy ra ngoài tỏ tình với bất kỳ ai mà cậu gặp đầu tiên, mặc kệ đối phương là nam hay nữ.”

Vương Tiểu Hoa:……….

Lúc này mọi người bắt đầu la ó gầm rú hết cả lên.

Nếu bây giờ cậu không làm theo thì sẽ bị phạt rượu, Vương Tiểu Hoa liếc mắt nhìn mấy ly rượu đầy ắp trên bàn, cậu có chút nhát gan.

Cậu không thể uống rượu, không phải là cậu dị ứng với rượu, mà là do cậu một ly liền gục.

Mà một đống ly rượu này nếu trôi vào bụng cậu, thì thôi coi như hôm nay cậu nghĩ cũng đừng nghĩ bước ra ngoài nổi đi.

Dưới những lời từ biệt của mọi người, Vương Tiểu Hoa đầu tiên là ló đầu ra thăm dò, nhìn trái nhìn phải không thấy ai.

Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền chọn đại một hướng, ôm tâm lí chịu chết mà bước đi.

Không nghĩ tới, vừa mới rẽ vào một góc, lại nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đang đứng trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh.

Bởi vì đối phương đang đưa lưng về phía cậu, cho nên Vương Tiểu Hoa cũng không nhìn rõ dáng vẻ của đối phương trông như thế nào cả, nhưng lúc này Vương Tiểu Hoa cậu cũng không rảnh để quản nhiều như vậy.

Cậu thu hết can đảm, liền cúi cúi đầu, sợ hãi mở miệng : “À thì, tôi, tôi…”

Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình đang muốn cùng người khác tỏ tình, Vương Tiểu Hoa không khỏi cảm thấy đỏ mặt xấu hổ.

Người đàn ông kia vừa rửa tay xong, quay người lại liền thấy cậu.

“Tôi, tôi thít — A!”

Cậu cắn trúng lưỡi rồi!

Người đàn ông kia:……….

Lần đầu tiên tỏ tình với người khác, cho dù không phải là thật, nhưng cũng đủ để doạ cho Vương Tiểu Hoa suýt khóc, thật quá là mất mặt rồi a.

Cũng không rảnh để để ý đến biểu hiện của đối phương, Vương Tiểu Hoa kiên quyết nhấc chân bỏ chạy.

Cậu quay trở lại ghê lô, mọi người được phen trêu trọc cậu không ngừng, một lần nữa trò chơi lại được tiếp tục.

Ngồi trở lại chỗ của mình, Vương Tiểu Hoa nghĩ lại tình huống vừa mới xảy ra, cậu cảm thấy xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.

Lần đầu tiên trong cuộc đời đi tỏ tình người khác, cho dù có là giả nhưng sao lại có thể ở trước mặt người ta lại cắn trúng đầu lưỡi của mình được cơ chứ.

Ah ah ah!

Thực sự xấu hổ muốn chết rồi ah!

Vương Tiểu Hoa quyết định phong ấn cái chuyện đáng xấu hổ này lại vĩnh viễn trong kí ức, từ nay về sau sẽ không bao giờ nhớ lại nó nữa.

Đồng thời cũng tự an ủi chính mình, dù sao cũng là người lạ với nhau, chắc là sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa đâu nhỉ.

Giang Hải thoáng nhìn qua, thấy Vương Tiểu Hoa đang che che mặt, cảm xúc vốn đang mất mát của hắn liền khôi phục lại bình thường.

“Sao thế?”

Vương Tiểu Hoa lắc lắc đầu, kể cho hắn nghe chuyện lúc nãy bản thân do quá khẩn trương mà lỡ cắn trúng đầu lưỡi.

“Không sao, lần đầu tiên mà.”

Vừa nói xong, giống như nhớ lại cảnh tỏ tình vừa rồi, hai má cậu lại lần nữa trở nên phiêm phiếm hồng.

Nhưng do ánh sáng ở đây không tốt, nên cũng chẳng nhìn rõ được.

Sau vài lượt quay, miệng chai lại lần nữa từ từ dừng lại chỗ Vương Tiểu Hoa và Giang Hải.

Điều này khiến cho trái tim vốn đang dần thả lỏng của Vương Tiểu Hoa lại lần nữa dậy sóng, cậu sợ tiếp đến lại là bản thân mình.

Cũng may miệng chai dừng lại ở bên chỗ của Giang Hải.

Giang Hải: “Chọn đại mạo hiểm đi.”

Nghe thấy hắn nói xong, một bạn nữ liền hét lên một tiếng: “Giang Hải, chọn một bạn nữ rồi ôm cô ấy kiểu công chúa đi!”

Từ hồi cấp ba, Giang Hải vẫn luôn là chủ lực của đội bóng rổ, hơn nữa ngoại hình cũng rất đẹp trai, nên rất hay được lòng của các bạn nữ.

Thậm chí đôi khi còn có cả các nữ sinh trường khác chạy tới xem hắn đánh bóng rổ, điều này khiến Vương Tiểu Hoa hâm mộ không thôi.

Phải biết rằng, cậu lớn như vậy rồi còn chưa từng có một bạn nữ nào tỏ tình với cậu đâu.

Nhưng cậu vạn lần cũng không ngờ được là, tất cả các bạn nữ trông thấy cậu liền cảm thấy cậu chắc chắn là một tiểu thụ mỏng manh a, như thế thì lấy đâu ra tình cảm nam nữ để mà thích cậu đây.

Mà cho dù là có tình cảm thì đó cũng sẽ là một loại tình cảm khác.

Giang Hải cười khổ đứng lên, nhìn xung quanh các bạn nữ, do dự một hồi, liền đi tới trước mặt một cô gái.

“Lớp trưởng, cho nhau chút mặt mũi đi.”

Cô gái đó chính là lớp trưởng lớp cậu, cũng đã quen Giang Hải khá nhiều năm, mà hai nhà lại sống gần nhau, quan hệ đôi bên cũng khá tốt.

Hiện tại, nếu yêu cầu tìm một bạn nữ, vậy thì tìm người quen sẽ đỡ cảm giác thấy xấu hổ hơn.

Cuối cùng dưới những tiếng la hét chói tai, Giang Hải đã bế lớp trưởng lên.

Trò chơi một lần nữa được tiếp tục, qua vài lượt tiếp theo, lại có người chọn nói thật, kết quả là hàng loạt những câu hỏi kì lạ lũ lượt ập đến, khiến cho Vương Tiểu Hoa ngồi nhìn mà cũng không tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.

Nào là hỏi cậu ta thích qυầи ɭóŧ màu gì, lần cuối cùng tè dầm là vào năm bao nhiêu tuổi.

Nhìn đi, đây rốt cuộc là những câu hỏi quái quỷ gì a, nếu là cậu thì cậu nhất quyết sẽ không trả lời mấy câu hỏi đáng xấu hổ này đâu.

Một lúc sau, cái chai lại lần nữa quay trúng cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tiểu Hoa nhăn nhó sắp khóc.

“Chọn nói thật hay đại mạo hiểm nào?!”

Cậu thở phì phì, tức giận liếc nhìn Trương Phạm, trong lòng Vương Tiểu Hoa thầm nghĩ, chắc chắn cậu ta đang thầm vui sướиɠ khi người gặp hoạ đây mà.

Nghĩ đến những câu hỏi khủng khϊếp khi chọn nói thật lúc nãy, Vương Tiểu Hoa liền quyết định chọn đại mạo hiềm.

Nghe cậu vừa nói chọn đại mạo hiểm xong, Trương Phạm liền đập bàn hét lớn: “Múa cột đi!”

Gì cơ?!

Cậu ta vừa bảo cậu múa cái gì cơ?!

Vương Tiểu Hoa hơi hơi cứng người, cậu tự hỏi liệu bản thân mình có nghe nhầm không.

“Ha ha ha, các cậu nói xem, các cậu có muốn nhìn Giáo Hoa của chúng ta múa cột hay không!”

“Muốn!”

“Giáo Hoa không cần phải xấu hổ đâu!”

“Hahaha, chắc chắn sẽ rất đẹp đây, thật không dám nghĩ tới luôn!”

Vương Tiểu Hoa cậu ca hát nhảy múa thuộc dạng mù tịt, chứ đừng có nói gì đến múa cột kiểu này lại càng không biết gì luôn.

Sau khi Giang Hải cho cậu xem video mẫu về múa cột, khuôn mặt Vương Tiểu Hoa dần dần trở nên ửng đỏ.

Trong video, một cô gái ăn mặc loè loẹt vòng xung quanh cây cột, làm ra những động tác quyến rũ, mê hoặc, thiếu chút nữa khiến bao nhiêu anh phải chảy máu mũi.

Làm sao mà cậu có thể làm được chuyện này cơ chứ? Không được, tuyệt đối không được, cậu nhất quyết sẽ không múa, dù có đánh chết cậu cậu cũng sẽ không làm đâu.

“Nếu không làm là phải bị phạt rượu đó nha!”

Nhìn những ly rượu đầy ắp bị đẩy qua kia, Vương Tiểu Hoa không khỏi trợn tròn hai mắt.

“Tôi chỉ uống một phần ba thôi được không?”

Thực sự thì cậu từ trước đến nay chưa từng uống qua một giọt rượu nào, cậu cầm một ly rượu trắng lên, hết cầm dọc rồi lại cầm ngang, đến nỗi tràn hết cả ra ngoài.

Tất cả mọi người đương nhiên cũng sẽ không quá làm khó cậu, họ đều biết rằng Vương Tiểu Hoa từ trước tới nay vẫn luôn là một đứa bé ngoan, chưa từng uống rượu, họ cũng sợ đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện mất.

“Vậy được, một phần ba đi.”

Nói xong liền bỏ một ít đi, mọi người cũng chẳng ai có ý kiến gì.

Cầm ly rượu trên tay, Vương Tiểu Hoa vươn đầu lưỡi phấn hồng ra nhẹ nhàng liếʍ một chút.

Kết quả khiến cho Vương Tiểu Hoa không nhịn được mà lè lưỡi.

“Cay quá!”

Cậu cố gắng thu hết can đảm, cuối cùng uống một hơi cạn sạch.

Thấy vậy, Giang Hải nhanh chóng chạy qua đưa một ly sữa cho cậu, Vương Tiểu Hoa cảm ơn, hai mắt đều ửng đỏ hết cả lên.

Cậu thề sẽ không bao giờ uống rượu nữa, thứ khó uống như vậy, Vương Tiểu Hoa thật sự nghĩ mãi không ra tại sao lại có nhiều người thích uống đến như vậy.

Cũng chẳng phải đợi lâu, men say lập tức bốc lên, khiến toàn thân cậu cảm thấy có chút khó chịu.

Vương Tiểu Hoa cảm giác bản thân sắp nôn, liền nhanh chóng nói với Giang Hải một tiếng rồi tự mình chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

“Tôi đi cùng cậu.”

“Không cần đâu, chỉ là có hơi khó chịu thôi mà.”

Giang Hải cũng không miễn cưỡng nữa, bởi vì ngay lúc này miệng chai lại nhắm vào lớp trưởng, đối phương nháy mắt ra hiệu với hắn, hy vọng hắn có thể giúp đỡ một chút.

Sau khi ra khỏi ghế lô, Vương Tiểu Hoa bắt đầu có chút choáng váng, cả người cũng bắt đầu nóng lên.

Ưm ~~

Cậu đang định đi đâu đây? Vương Tiểu Hoa ngơ ngác dựa vào tường, đường đi cùng không nhìn thấy rõ cứ mờ mờ mịt mịt bước qua.

Đúng lúc này, cửa phòng của một gian ghế lô khác cũng đột nhiên mở ra, mà đầu óc của Vương Tiểu Hoa lúc này đang không hoạt động, vừa lúc đυ.ng phải đối phương.

Ai ya!

Cũng may trên mặt đất có lót thêm thảm bông, cho nên mông bị ngã xuống cũng không có việc gì cả.

Vương Tiểu Hoa ngơ ngác ngẩng đầu, ngây ngốc hỏi: “Ayya, sao lại có một cây cột ở đây thế này?”

Người đàn ông bị xem là cây cột dừng lại nhìn liền phát hiện ấy thế mà lại là cậu.

Người mà Vương Tiểu Hoa đυ.ng phải không phải là một ai khác, mà đó chính là người đàn ông cậu gặp trong nhà vệ sinh kia.

Nghĩ lại chuyện tên ngốc này tự cắn vào lưỡi mình, người đàn ông liền cảm thấy ghét bỏ, hắn tránh ra xa, chuẩn bị rời đi.

Nhưng thật không nghĩ tới, Vương Tiểu Hoa lại túm chặt lấy ống quần hắn ta, sau đó bò dậy.

Điều bất ngờ hơn nữa chính là, sau khi đứng dậy Vương Tiểu Hoa lại đứng không vững, trực tiếp ngã nhào vào trong lòng ngực hắn ta.

“Hưm, mát quá, thật thoải mái.”

Thân thể đang chậm rãi nóng lên của cậu chạm vào cơ thể mát lạnh của người đàn ông kia, Vương Tiểu Hoa rậm rì tỏ vẻ hài lòng.

Lần này, không chỉ riêng người đàn ông đó cảm thấy sững sờ mà ngay cả đám người đang ở đằng sau hắn ta cũng không khỏi ngây người.

Họ đang nhìn thấy cái gì thế này? Vậy mà có người dám ăn đậu hũ của cái vị đại lão này ư.

Quào, táo bạo quá đi!

Suy nghĩ đầu tiên của người đàn ông này là một cước đá văng cái tên đang say rượu trên người mình ra.

Nhưng có vẻ đối phương biết hắn đang bài xích mình, vô cùng mất mãn cựa quậy, dang tay ôm càng chặt hơn.

“Hừm, đáng ghét, đừng có cựa quậy nữa mà!”

Quả đầu bông xù cọ cọ vào cằm hắn, khiến cho người đàn ông đó cảm thấy có chút ngưa ngứa.

Nhưng mà, chuyện tiếp theo xảy ra quả thực chính là ác mộng mà!

Vương Tiểu Hoa nôn rồi.

Một mùi chua chua khó ngửi xộc thẳng lên mũi, người đàn ông đó nhìn thoáng qua bộ quần áo mấy chục vạn của mình, tâm tình không khỏi trở nên cực kỳ phức tạp.

Mà Vương Tiểu Hoa vẫn cứ gắt gao ôm chặt không buông, nếu bây giờ vẫn cứ lôi lôi kéo kéo như vậy mà đi xuống dưới, chắc chắn sẽ bị đám phóng viên chụp được.

Như vậy tiêu đề đầu báo ngày mai sẽ là, Nam Hạo — người kế thừa Nam gia, chủ tịch tập đoàn An Huy cùng một nam nhân lôi lôi kéo kéo ở quán bar, thực thực hư hư mối quan hệ của hai người đang gây nên nhiều tranh cãi.

Như thế khác nào bảo hắn không cần mặt mũi đâu.

Hết cách, hắn đành phải nhân lúc không có ai, túm Vương Tiểu Hoa đến căn phòng của mình ở khách sạn.

Vừa bước vào phòng, hắn mặt mũi đen sì bước thẳng đến phòng tắm, cái mùi trên người thật khiến hắn buồn nôn.

Thật vất vả mới gạt được Vương Tiểu Hoa ra, nhưng lại không ngờ tới, hắn mới tắm được có một nửa mà đối phương lại một lần nữa tiến lên quấn lấy hắn.

Hay lắm, coi như hắn tắm vô ích rồi.

Nhìn người nào đó đang không ngừng vặn vẹo cơ thể, Nam Hạo gân xanh phồng lên, suýt chút nữa không kìm được mà nổ tung.

Túm chặt người ném vào bồn tắm, Nam Hạo trực tiếp cầm vòi hoa sen lên phun thẳng xuống, muốn cho người này nhanh chóng tỉnh táo lại.

“Ưm, nóng quá…”

Nhìn chàng trai đang nằm trong bồn tắm không ngừng vặn vẹo, dưới lớp quần áo xộc xệch lộ ra làn da trắng tuyết.

Nam Hạo cau mày, vươn tay bóp chặt cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu nhìn hắn.

Lúc này, hắn mới thực sự nghiêm túc quan sát chàng thiếu niên này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, chỉ to đúng bằng bàn tay. Đường nét ngũ quan thanh tú, thật đúng là một chàng trai khiến người ta yêu thích không thôi, còn ưa nhìn hơn so với nhiều cô gái.

Nếu để Nam Hạo biết, người trước mặt này vừa mới uống được một chút rượu trắng liền say thành cái dạng này, thì thật khiến hắn không nói nổi nên lời mà.

Vương Tiểu Hoa thật sự không uống được rượu, trước đây chưa từng uống qua rượu một lần nào cả, nên khả năng kháng rượu cực kỳ kém.

Cho dù chỉ là một ly nhỏ thôi cũng đủ để cho cậu say đến không biết gì cả.

Vương Tiểu Hoa chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, cả người nóng như lửa đốt, đồng thời cũng rất khó chịu, giống như đang muốn phát tiết ra cái gì đó vậy.

Nhìn cậu một bên lôi kéo quần áo, một bên quấn lấy mình, còn phát ra những âm thanh động lòng người, Nam Hạo “đệt” một tiếng.

“Đây là do chính cậu muốn đấy.”

Hắn hôm nay cũng uống không ít rượu, nhưng bây giờ Vương Tiểu Hoa còn đang quấn trên người hắn, một người có tính dục mạnh như Nam Hạo thì làm sao có thể nhẫn lại được.

Phải biết rằng bản thân Nam Hạo cũng là một người đồng tính, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa gặp được người nào khiến hắn cảm thấy vừa mắt, vì thế cho nên 30 năm nay, hắn vẫn độc thân.

Hiện giờ lại bỗng dưng lại xuất hiện một bảo bối trước mặt hắn, cầu hắn giao hoan.

Hiện tại bày ra trước mặt Nam Hạo có hai sự lựa chọn.

Một là trở thành cầm thú hoặc hai là trở thành kẻ không bằng cầm thú.

Nam Hạo rứt khoát chọn làm cầm thú.

Đêm này được định sẵn là một đêm cực kỳ nóng bỏng.

Đợi đến khi Nam Hạo tỉnh lại thì đã là trưa của ngày hôm sau.

Bên cạnh cũng không còn ai nữa, chỉ còn dư lại những dấu vết hỗn độn, đủ để chỉ ra rằng đêm qua có bao nhiêu kịch tính.

Cảm giác sau khi say rượu cực kì khó chịu, khiến cả người hắn từ trên xuống dưới đều cảm thấy tồi tệ.

Nhưng mà, đợi đến khi hắn nhìn rõ những thứ đặt trên bàn kia, hắn hoàn toàn tỉnh táo.

Trên đó là một đống tiền vặt, với đủ các loại mệnh giá khác nhau, trông thật sự rất chói mắt.

Hắn đếm đếm, tổng cộng là 362 tệ 5 xu.

Hắn đường đường là người kế thừa Nam gia, chủ tịch tập đoàn An Tú, thế nhưng lại có một ngày bị người khác coi là trai bao.

Người ta còn trả cho hắn những 362 tệ lẻ 5 xu.

Nam Hạo hắn từ trước tới nay chưa từng chịu qua nỗi nhục lớn như vậy.

“Tốt nhất đừng để cho tôi tìm được cậu!”

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Nam Hạo lại muốn bóp chết một người đến như vậy.

Chẳng qua là, để tìm được một người trong một thành phố to như thành phố H này mà không hề có chút thông tin chi tiết nào, thì quả thực không khác gì mò kim đáy bể.