Chương 24

Ông nhẹ nhàng dỡ mái ngói lên thì thấy bà đỡ Diêu đang cất giấu mười thỏi bạc, vẻ mặt rất vui vẻ rạo rực, buộc chặt bao bố!

Khá lắm!

Sắc mặt Thường Anh trầm xuống, chuyện này chỉ dùng gót chân cũng có thể hiểu được, mụ già chết tiệt này, tám phần là muốn hại Nhạc Bảo nhà ông đây mà!

Ngay cả mái ngói ông cũng lười che lại, thẳng thừng nhảy xuống đất, nhìn về phía con đường bà Lữ rời đi lúc nãy, sắc mặt Thường Anh càng thêm âm trầm, bước chân đi lên núi.

Sở dĩ bà Lữ không sợ hãi là bởi vì con trai của bà ta chờ ở giao lộ phía trước, khi nhìn thấy Lữ Duệ Siêu, bà ta tiến lên nói ngay: "Con à, mọi chuyện đã xong rồi!"

"Mẹ, về nhà rồi nói sau." Lữ Duệ Siêu tỉnh táo nhìn về phía sau bà ta, khi xác định không có ai đi theo mới thấy yên lòng.

Trên núi thấp thoáng truyền đến tiếng sói tru, bà Lữ sợ hãi lướt mắt nhìn bốn phía, vội nói: "Ôi, đi nhanh đi, nghe bác cả của con nói hôm trước ông ta thấy sói ở trên núi, may mắn là ông ta trốn nhanh."

Lữ Duệ Siêu nghe vậy thì nắm chặt lưỡi hái trong tay, chân cũng tự giác bước nhanh hơn, từ nơi này quay về nhà của hắn, cho dù nhanh cách mấy cũng mất thời gian khoảng một nén nhang.

Đường núi rất là khó đi, khi đi được nửa đường, bà Lữ đã thở hồng hộc, cố nói: "Con à, nghỉ một lát đi, mẹ thở không nổi rồi."

Lúc này, Lữ tú tài mới dừng lại, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía. Rừng rúi dày đặc, lại là đêm khuya thanh tĩnh, ngay cả tiếng của nhánh cây lay động cũng vang dội làm cho hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.



"Mẹ, chỗ này không an toàn, chúng ta vẫn nên chạy nhanh về thôi." Hắn thúc giục nói.

Bà Lữ vừa mới dừng lại thở hai hơi, làm sao lấy sức lại cho kịp? Bà ta thở dốc nói: "Con à, hay là con đi về trước đi, một hồi mẹ cũng sẽ đi theo kịp."

Lữ Duệ Siêu không nói gì, chỉ đứng tại chỗ nhìn chăm chú qua lại hai bên rừng cây nhỏ.

Bà Lữ cũng không dám nghỉ ngơi nhiều, hơi có sức một chút bèn tiếp tục chạy đi.

Nhưng mà, bọn họ vừa đi chưa được mấy trăm thước, Lữ Duệ Siêu đã bất ngờ dừng chân.

Bà Lữ thấy vẻ mặt của hắn hoảng sợ nhìn trân trân vào trong rừng, theo bản năng bà ta cũng nhìn theo, vừa nhìn thấy suýt chút nữa đã sợ tới mức hồn vía lên mây.

Bởi vì lúc này… Đang có vài cặp mắt "xanh biếc" đang tiến về phía bọn họ.

"Sói!" Bà Lữ hô lớn: "Con trai, chạy mau!"

Lữ Duệ Siêu nắm chặt lưỡi hái, không nhịn được mà run lẩy bẩy: "Mẹ, chúng ta chạy không thoát mấy con súc sinh bốn chân này đâu, không bằng liều chết một phen còn hơn là lãng phí sức lực.”

Hắn vừa dứt lời, mấy con sói kia đã lập tức nhào lên, trong nháy mắt tiếng gào khóc thảm thiết vang vọng khắp hai bên cánh rừng.



Chưa đến một phút đồng hồ sau, mẹ con bà Lữ đã bị thương.

Mùi máu tươi càng thêm kí©h thí©ɧ mấy con sói trở nên hưng phấn.

Lưỡi hái mà Lữ Duệ Siêu mang theo không biết bị sói làm cho văng đến nơi nào, cơ bản là không có tác dụng gì.

Ngay thời điểm hai mẹ con họ lâm vào đường cùng, trong rừng bỗng nhiên truyền đến âm thanh trong trẻo như tiếng còi. Đám sói giống như nghe được hiệu lệnh, nhe răng trợn mắt bao vây mẹ con họ, nhưng lại không tấn công.

Lữ Duệ Siêu thấy chúng nó biến hóa như vậy, quay đầu nhìn về phía phương hướng có âm thanh truyền đến, thì thấy một dáng người khôi ngô đang đi đến phía bên này.

Là người!

Lữ Duệ Siêu giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, ngay khi mọi người chưa kịp thấy rõ đã quỳ xuống đất, nói: "Cảm ơn tráng sĩ, cảm ơn tráng sĩ đã cứu hai mẹ con tôi."

Đối phương dừng lại, giễu cợt nói: "Lữ Duệ Siêu, mi nhìn rõ ta là ai chưa?"

Nghe thanh âm đó, Lữ Duệ Siêu vừa sợ vừa giận mà buông tay xuống, ngẩng đầu nhìn lên, đúng thật là …Thường Anh!

Bà Lữ ở một bên thấy thế cũng mở miệng, nói: "Thường Anh, ông được lắm. Ông dám sai mấy con súc sinh này bắt nạt chúng tôi, ngày mai tôi sẽ kiện ông lên Huyện thái gia, bắt ông ngồi tù!"