Chương 22

“Ừ, tôi hiểu rồi!” Đại Canh gật đầu.

Tuệ Tuệ ở trong nhà nghe được, không ngờ quan hệ của họ lại tốt đến thế. Nói như vậy, hôm nào có thể bảo cha bàn với chú Đại Canh về hôn sự của Xảo Muội rồi. Đây là đại sự, tuyệt đối không thể làm ẩu.

Ngày hôm sau, quan binh trong huyện lại tới nữa, lần trước chỉ có thể chỉ ra vị trí chung chung. Lúc này bọn họ đã mang theo vôi, vẽ ra phạm vi chính xác trên mặt đất, không thiên vị, diện tích của thôn họ Dương, Lữ phải bằng nhau.

Người của thôn họ Dương mất hứng trở về, người của thôn họ Lữ hoan hô không dứt.

Lữ Duệ Siêu ở phía xa thờ ơ lạnh nhạt, đám dân ngu ngốc này vĩnh viễn sẽ không biết, tình hình trước đó chỉ là do hắn mời Huyện thái gia hợp tác với Lữ nhị gia mà thôi. Thật ra vị trí của đập chứa nước vốn đã hoạch định như vậy.

Đáng tiếc là lần này không thể bức bách nhà họ Thường đi vào khuôn khổ. Tuy nhiên, hắn đã trở về thôn, vẫn còn rất nhiều cơ hội. Nhất là ả đàn bà đang mang thai nhà họ Thường kia, tuyệt đối không thể để nàng bình an sinh con ra!

Nghĩ đến đây, Lữ Duệ Siêu tạm biệt huyện lệnh rồi đi thẳng xuống núi. Qua năm là phải lên kinh thành tham gia kỳ thi Xuân vi, thời gian đối với hắn mà nói rất quý báu!

Tin tức tốt liên quan đến đập chứa nước, rất nhanh đã truyền khắp cả thôn, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tuệ Tuệ cảm thấy có chút bất ngờ, nàng cho rằng Lữ Duệ Siêu không lấy được “Thư tha thứ”, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, không ngờ nhanh như vậy đã đồng ý với tộc trưởng, xử lý xong chuyện của đập chứa nước.

Chẳng lẽ Lữ Duệ Siêu đã trở nên tốt tính rồi sao?

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Tuệ Tuệ đã lập tức phủ định. Nếu như hắn trở nên tốt tính thì đã không có chuyện “Thư tha thứ”. Chuyện đập chứa nước này chắc chắn còn có ẩn tình, sự khác thường của Lữ nhị gia chính là chứng cứ, chắc chắn ông ta có tham gia vào.

Tuệ Tuệ yên lặng thở dài, đây chính là phiên bản thật của “Trong triều không có người, chuyện gì cũng không hiểu” mà!

Nàng cúi đầu nhìn cái bụng to ra, duỗi tay vuốt ve. Nhiều nhất là hai tháng nữa, chờ sau khi sinh bọn nhỏ ra, nàng sẽ bắt đầu kế hoạch của mình!

Trước mắt, điều quan trọng nhất chính là giấu tài. Rốt cuộc trong tử ©υиɠ đang mang ba đứa nhỏ, dù chỉ là một chút sơ xuất cũng có thể mất mạng.



Sau khi Thường Anh ăn cơm trưa xong thì ông mới đi mời cụ Ông tới.

Mỗi tháng ông đều mời cụ Ông tới bắt mạch cho Tuệ Tuệ, nhất là hiện tại cái thai của Tuệ Tuệ đã lớn tháng, ông lại tính theo từng giờ từng tháng, sợ có chuyện sơ suất xảy ra.

Tuệ Tuệ đã sửa sang lại bút ký trong một tháng này cho tốt, đợi khi sư phụ đến thì nhờ ông cụ chỉ dạy thêm.

Không đến một giờ, Thường Anh đã cõng cụ Ông trở lại.

"Sư phụ!" Tuệ Tuệ đỡ bụng đứng lên.

Cụ Ông vội vàng nói: "Ôi, Nhạc Bảo ngồi đi, đừng có gấp."

Tuệ Tuệ ngoan ngoãn nói: "Sư phụ yên tâm, ngày thường con vẫn thường đi bộ để vận động, không sao đâu."

"Vậy là tốt rồi, nhưng trăm ngàn lần không thể để cho bị mệt đấy." Cụ Ông được Thường Anh đỡ một bên, tập tễnh đi vào trong phòng.

"Vâng." Trong lòng Tuệ Tuệ cảm động, đây là quan tâm của người lớn đối với thế hệ sau của mình, sư phụ bây giờ đã tám mươi tuổi, đi đứng cũng không thuận tiện, nhưng ông cụ chưa bao giờ từ chối bất cứ chuyện gì của nàng.

Mẹ của Tuệ Tuệ rót trà cho cụ Ông, cười nói: "Cũng may là có cụ Ông nhớ thương Nhạc Bảo."

Cụ Ông hiền hòa và yêu thương nói: "Nhạc Bảo là học trò cưng của ta, tất nhiên là ta phải chăm sóc thật tốt."

Ông cụ không keo kiệt chút nào mà coi trọng và chỉ dạy Nhạc Bảo, trong phòng tràn đầy không khí kính trên nhường dưới, yêu thương lẫn nhau, rất là vui vẻ và hòa thuận.

Sau khi bắt mạch, cụ Ông gật đầu nói: "Không có chuyện gì, hiện tại đã sắp tròn tám tháng, có thể chuẩn bị đồ dùng khi sinh đứa nhỏ."