Chương 1

"Tâm can của mẹ, con mau tỉnh lại đi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của bậc làm cha mẹ, con không thể bỏ lại hai vợ chồng già chúng ta mà đi được!"

Tuệ Tuệ bị người ta nắm lấy bả vai lắc tỉnh, bên tai tràn ngập tiếng kêu khóc đau lòng của một người phụ nữ lớn tuổi, cơn đau đớn trên cổ càng làm cho nàng thấy khó chịu mà nhíu mày.

Theo ý thức dần tỉnh táo của nàng, chức năng cơ thể cũng nhanh chóng kích hoạt, cổ họng tràn lên cơn đau nhức đến hít thở không thông, nàng vội vàng nghiêng người rồi ho mạnh vài ngụm đờm, khí quản bị kí©h thí©ɧ đau muốn chết.

Đợi đến khi nàng lấy lại được tinh thần thì mới phát hiện ra mình đang nửa ngồi trên mặt đất, bên cạnh có hai nam nữ trung niên mặc áo vải thô kệch cổ xưa đang ngồi xổm canh giữ, vẻ mặt bọn họ sững sờ, lại không dám tin nhìn chằm chằm vào nàng.

Gần như là phản xạ có điều kiện, Tuệ Tuệ vừa há mồm đã gọi bọn họ: "Cha, mẹ.”

Khi nàng vừa lên tiếng thì cổ họng lập tức đau nhức, nhưng điều này hoàn toàn không địch lại được sự khϊếp sợ trong lòng nàng, một luồng ký ức xa lạ giống như bản năng hiện lên trong đầu nàng.

Nàng cúi đầu nhìn mình rồi lại đưa tay véo má, tiếp xúc thực tế khiến nàng ngạc nhiên khó tin, bản thân nàng ngã từ trên núi xuống, vậy mà lại... Xuyên không rồi?

Hơn nữa nàng còn "ký sinh" ở trên người người khác, còn về phần nguyên thân này thì nàng ấy thắt cổ mà chết, bảo sao cổ và họng nàng lại đau đớn đến như vậy!

Ký sinh...

Điều này làm cho Tuệ Tuệ có chút khó có thể tiếp thu, nàng đau lòng nằm rạp xuống đất, lúc này chỉ muốn bò ra đất vừa khóc lóc om sòm như một đứa trẻ vừa kêu: Ông trời ơi, mau để con quay về đi!



Nàng thở dài, cũng không biết cơ thể của mình như thế nào rồi, là đồng dạng bị linh hồn khác thay thế, hay là... Đã "đăng xuất khỏi trái đất" rồi?

Nhưng động tác nằm xuống này của nàng lại lần nữa khiến cho hai vợ chồng trong gian phòng sợ hãi, cho rằng nàng vừa rồi là hồi quang phản chiếu, bây giờ lại ngất đi bèn đồng thanh hô lên: "Nhạc Bảo!” Trong giọng nói chỉ toàn thấy vẻ sốt ruột và đau lòng.

“Mẹ” lại càng khóc ròng, nói: "Tâm can của mẹ, sao con lại ngốc như vậy chứ!”

“Cha, mẹ!” Tuệ Tuệ bất đắc dĩ mở mắt ra rồi nhích người từ trên mặt đất lạnh lẽo đứng lên, cha mẹ lập tức tới nâng nàng dậy.

Nàng đau đớn thoáng vặn vẹo cái cổ rồi nói: "Cha, mẹ, con không sao đâu.”

Vẻ mặt của người cha từ trước tới nay vốn ít nói trong trí nhớ hiện giờ vô cùng lo lắng, ông đỡ nàng dậy: “Chậm một chút, chậm một chút, mau nằm xuống giường nghỉ ngơi đi con.”

Tuệ Tuệ không từ chối, nàng nằm ở trên giường, mặc dù cha mẹ đã yên tĩnh hơn một chút nhưng vẻ mặt họ vẫn còn tràn đầy lo lắng và sầu bi, dường như chỉ cần bọn họ không nhìn nàng một cái thì nàng sẽ lập tức biến mất.

Tuệ Tuệ bị người ta nhìn chằm chằm như vậy thì trong lòng không khỏi có chút căng thẳng và không được tự nhiên, nàng đè nén cơn đau nơi cổ họng rồi nói: "Cha mẹ, hai người đi ra ngoài trước đi, con muốn yên tĩnh một lát.”

Hai vợ chồng kinh ngạc nhìn nhau, rõ ràng vẫn còn kinh hồn chưa định, người cha phản ứng trước, mở miệng nói: "Cũng được, con nghỉ ngơi trước đi, để cha đi mời lang trung đến xem.”