Chương 5

Quý Nhụy ngoan ngoãn nghe lời mẹ, không chịu đi.

Quý Thâm nắm chặt tay thành nắm đấm: “Nhụy Nhụy ngốc, muội quên rằng hôm qua nữ nhân đó vẫn muốn bán chúng ta để đổi lấy nửa cái bánh sao?”

“Hôm nay bà ta đột nhiên lôi ra cái thứ khoai lang sấy gì đấy, nhất định là bà ta đã đổi với người khác, lấy chúng ta ra đổi đó!”

Tiểu cô nương giật mình, khóe mắt đột nhiên ngập nước.

Bé bĩu môi, đá vào những cục đá còn to hơn cả mình.

“Mẹ bán chúng ta rồi sao?”

“Nhụy Nhụy đừng sợ, chúng ta cứ bám theo bà ta, bà ta không đá chúng ta đi được đâu.”

Quý Thâm giống như người lớn, vỗ nhẹ vào lưng Quý Nhụy giúp nàng cảm thấy tốt hơn.

Quý Thiên Nhu đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn nhỏ, hỏi: “Không đã? Muốn đá cái gì cơ?”

Quý Nhị bị dọa sợ, nấc ợ lên một cái.

Ưʍ... có vị khoai lang sấy!

“Mẹ, mẹ không đi lấy nước sao?” Quý Nhụy nắm chặt góc áo của Quý Thâm.

Quý Thiên Nhu giơ ống trúc trong tay lên, “Lấy rồi, sao các con lại ra đây?”

Nàng đưa ống trúc cho Quý Nhụy, Quý Nhụy uống liên tục mấy hớp liền, thoải mái ợ một hơi vừa dài vừa vang.

“Được rồi, quay về nghỉ ngơi đi, chốc nữa chúng ta còn phải lên đường.”

Quý Thiên Nhu dắt hai đứa nhỏ trở lại lán cỏ.

Khoai lang sấy với nước, cũng coi như là được no nê một bữa.

Sau bữa ăn, Quý Thiên Nhu đang nghĩ về chuyện gì đó, đột nhiên có thứ gì đó mềm mại tiến lại gần nàng.

Nàng nghiêng đầu nhìn, hóa ra là Quý Nhụy ngủ rồi, trên khuôn mặt trắng sữa còn có nước miếng.

Quý Thiên Nhu chết lặng, điều chỉnh lại tư thế ngủ của Quý Nhụy.

Thấy Quý Thâm luôn nhìn chằm chằm vào mình, Quý Thiên Nhu vỗ nhẹ vào đùi mình.

“Con cũng muốn dựa vào người mẹ ngủ à?”

“Qua bên này ngủ.”

Quý Thâm nghiến răng, hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.

Không quan tâm.

Quý Thiên Nhu “ờ” một tiếng, coi như câu trả lời, quay đầu nghĩ xem cả nhà sẽ đi đâu.

Với tình hình hiện tại không thể ở phương Bắc nữa, hay là, đi về phía Nam xem thế nào?

Nói mới nhớ, hướng nào là hướng nam?

Quý Thiên Nhu nhớ tới đội quân, ban đầu bọn họ chạy nạn theo đoàn người, nhưng hôm qua vì nguyên chủ đau bụng mà bị tụt lại phía sau.

Nhưng mà đoàn người đi chậm, buổi tối lại nghỉ ngơi tại chỗ, bọn họ đuổi theo trình lộ, muốn đuổi kịp cũng không khó.

“Này —”

“Gọi mẹ.”

Quý Thâm mím môi, một lúc sau mới nói: “Có thật là bà sẽ không bán bọn ta không?”

Quý Thiên Nhu nhún vai: “Đương nhiên là bán, khoai lang sấy mà mấy đứa vừa ăn xong là ta bán các ngươi đổi lấy đó.”

Quý Thâm: !!!

“Bà!”

“Ngươi mau chạy ra ngoài xem thử đi, tầm này chắc người mua cũng sắp tới rồi.”

Đợi Quý Thâm tức giận chạy ra ngoài, Quý Thiên Nhu nở nụ cười xấu xa.

Tâm tư của Quý Thâm quá sâu, nếu không cho cậu một liều thuốc mạnh, cậu vẫn sẽ tiếp tục khó chịu.

Đợi đến khi Quý Thâm biết mình lừa nó, tất cả những suy nghĩ trước đó tự nhiên sẽ không còn nữa.