Quý Thiên Nhu rũ mi xuống.
Bóng cây này vốn là nhà nàng chiếm trước, đến miệng Trương lão tam lại đổi thành hắn bố thí cho cả nhà nàng.
“Ta nghe qua mượn hoa hiến Phật, nhưng lại chưa từng nghe qua mượn hoa của Phật là dâng lên Phật.” Quý Thiên Nhu nhàn nhạt nói, “Nếu đôi mắt vô dụng thì có thể quyên góp cho người cần dùng.”
Trương lão tam nghẹn họng, trước khi năm đói đến hắn ta là một tên đầu đường xó chợ trong làng, không có văn hóa gì cả.
Chỉ nghĩ đến việc Quý Thiên Nhu nói chuyện cùng hắn, chính là có ý với hắn. Dẫn người đi trước còn quay đầu nhìn Quý Thiên Nhu và hai đứa trẻ cười một cái.
Lớp mỡ trên mặt là mất đi các đường nét trên khuôn mặt. Nhìn như vậy, trông tai to mặt lớn, khó coi vô cùng.
Quý Nhụy nắm lấy tay áo của Quý Thiên Nhu, “Mẹ, con không thích hắn.”
Trương lão tam tìm chỗ để ngồi rải lá khô rồi ngồi xuống, mới phản ứng lại vừa nãy là Quý Thiên Nhu châm học hắn ta. Hắn ta vỗ vào đùi, “Chính là dạng đàn bà như thế này, mới có thể có bản lĩnh sinh con cho lão tôn gia ta!”
Nhìn Quý Thâm với Quý Nhụy, tuy nói hiện tại bụi phủ đầy người, nhưng ngũ quan vẫn là có thể nhìn ra được, lớn lên rất đoan chính!
Nếu như là con của hắn và Quý Thiên Nhu, khẳng định sẽ còn đẹp hơn.
“Đang nghĩ cách để người đi theo ta.” Trương lão tam cúi đầu lẩm bẩm, ngay cả thịt mỡ không không thể che giấu sự thèm thuồng của hắn đối với Quý Thiên Nhu.
Trưởng thôn chia cho Quý Thiên Nhu một miếng bánh rau không cả to bằng bàn tay, đây là khẩu phần ăn trưa ngày hôm nay của ba mẹ con.
Nhân tiện nó với Quý Thiên Nhu: “Nghỉ ngơi một lát, chút nữa cùng người trong thôn làm việc.”
Nói xong, không đợi Quý Thiên Nhu kịp hỏi cho rõ ràng, lão đã đi phát đồ ăn cho người khác rồi.
Những người dân làng khác cũng được chia thức ăn cho, nhưng sau một lúc quan sát, Quý Thiên Nhu nhận thấy rằng, một số dân làng được chia nhiều hơn một chút, một số dân làng được chia ít hơn một chút.
Có nhà có một người như lại được cả một cái bánh rau, cũng có nhà như nhà nàng, một nhà chia một cái bánh rau.
Lăng Chi Dao mang một miếng bánh rau nhỏ được Mạnh Tiểu Nghệ lấy lại đây.
“Đợi lát nữa cơm nước xong người cùng ta đi nhặt vỏ cây với lá cây.” Mạnh Tiểu Nghệ nhắc nhở Quý Thiên Nhu, “Ngươi đừng có giở thủ đoạn lừa dối, không lấy được vỏ không lấy được lá, lúc đó trong thôn không phát thức ăn cho, các ngươi sẽ chịu đói, đừng nghĩ nhà ta sẽ tiếp tế cho các ngươi.”