Vừa dứt lời, chó săn to hung hăng lao về phía Lăng Hàm.
Ngay sau đó... chó săn lớn thè lưỡi ra điên cuồng liếʍ vào mặt Lăng Hàm.
Quý Thiên Nhu, người định ra tay giúp đỡ: “...”
Trưởng thôn dùng gập đập mấy cái xuống đất, gương mặt già nua càng đen hơn, “Chiến Hồn! Ngươi đang làm cái gì vậy! Cắn nó! Ta bảo ngươi cắn nó!”
Chó săn lớn, cũng chính là chiến hồn có nhân tính cực kỳ thông minh, nghe thấy vậy dừng động tác liếʍ láp lại, há mồm để lộ ra răng nanh nhọn hoắt để ở trên cánh tay Lăng Hàm, hơi nhá một chút, quay đầu lại nhìn trưởng thôn.
Thấy trưởng thôn hài lòng, chiến hồn tru lên một tiếng, rồi vui sướиɠ liếʍ lên cánh tay Lăng Hàm.
Liếʍ vài cái, sau đó chạy đến bên cạnh Quý Thiên Nhu, phe phẩy cái đuôi đi xung quanh nàng, cuối cùng nằm vật ra đất, khoe cái bụng với Quý Thiên Nhu.
“Chó ngu! Cái đồ chó ngu nhà ngươi!” Trưởng thôn tức đến mức khuôn mặt già đỏ cả lên, “Quay về!”
Lăng Hàm đứng dậy phủi bụi đất trên người, “Trưởng thôn, người hiểu lầm rồi, Quý nương tử là ân nhân của A Dao nhà ta, ta bỏ bánh rau ra, là vì báo ân.”
“Hơn nữa, Chiến Hồn là con chó ngoan không làm người bị thương.”
Trưởng thôn cau mày.
Nhìn lướt qua hai bàn tay trống của Quý Thiên Nhu, hỏi: “Bản thân ngươi có bánh rau không?”
Quý Thiên Nhu đúng như sự thật lắc đầu.
Trưởng thôn đảo mắt, nói: “Vốn dĩ là ta không nhận người ngoài, nhưng nếu ngươi đã giúp A Dao, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
“Cô nương, nếu như ngươi không dựa vào người khác, tự mình kiếm được ba cái bánh rau, thì có thể ở lại.”
“Nếu như không thể, thì đừng trách ta vô tình.”
Dứt lời, trưởng thôn cười đắc ý.
Ông ta đưa ra yêu cầu như vậy, chính là muốn Quý Thiên Nhu biết khó mà lui!
Lăng Hàm giật mình, “Trưởng thôn, ngài...”
Đây thực sự là làm khó Quý Thiên Nhu rồi, hắn nhìn qua hành lý của Quý Thiên Nhu, chỉ có vài cái áo khoác, lấy đâu ra thức ăn? Nếu như cầm đi trao đổi, mấy cái áo khoác kia cũng không đổi được một cái bánh rau!
Quý Thiên Nhu lắc đầu nói: “Ta thật sự không kiếm ra được bánh rau.”
Không đợi trưởng thôn cất lời, chiến nhảy dựng lên đẩy trưởng thôn ngã trên mặt đất, nó gục đầu vào ngực trưởng thôn, lấy ra chiếc túi vải nhỏ đưa nó đến trước mặt Quý Thiên Nhu.
Vẫy đuôi với Quý Thiên Nhu.
Từ khe hở được kéo ra, có thể thấy bên trong là bánh rau.
“Cho ta à?” Quý Thiên Như hỏi Chiến Hồn.
Chiến Hồn đặt túi vải ở bên chân Quý Thiên Nhu, dịu dàng ngoan ngoãn nằm xuống bên chân nàng.